Những vòng tròn bí ẩn, thường là một nhóm nhiều vòng tròn, ít có hình dạng tam giác. Có lẽ do đường tròn dễ làm đều và nhanh hơn. Thường thì họ làm ra trong đêm, nông dân và người qua đường sẽ nhìn thấy vào sáng hôm sau, và rất dễ thấy vì sát bên xa lộ. Vòng tròn Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi “Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mĩ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về than hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn uxaL. Câu 2 Đọc kĩ đoạn văn sau và trả lời câu hỏi CHIẾC VÒNG TRÒN Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về than hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng trong thấy rằng. cuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi. Theo Quà tặng cuộc sống Từ ý nghĩa của câu chuyện trên, em hãy viết một đoạn văn ngắn 8 đến 10 câu với chủ đề Chúng ta hãy biết chấp nhận khuyết điểm của mình để hòa nhập với cộng đồng. định nào đó của chủ. Ví dụ như kia, ông đang đứng bên cửa sổ và nhìn,nhìn ra xa xa và nghĩ, ngẫm nghĩ. Lúc ấy Bim liền đến ngồi xuống bênvà cũng nhìn, cũng nghĩ. Người không hiểu chó nghĩ gì, còn chó thì cóvẻ như muốn nói "Giờ thì ông bạn phúc hậu của ta sẽ ngồi vào bàn,nhất định sẽ ngồi. Ông ấy sẽ đi bách bộ vài bước từ góc nọ sang góc kia,rồi sẽ ngồi xuống, rồi sẽ cầm cái que đưa lướt trên tờ giấy trắng, và tờgiấy này sẽ thì thào khe khẽ. Trò ấy sẽ lâu đấy, vì vậy cho nên cả ta nữa,ta cũng sẽ ngồi xuống bên ông ấy". Sau đó dúi dúi mũi vào lòng bàn tayấm áp của chủ. Và chủ nói- Nào, bé Bim, ta làm việc thôi. - Và đúng vậy, ông ngồi Bim cuộn tròn nằm dưới chân ông, hoặc nếu ông bảo "Về chỗ" thì nósẽ đi về ổ đặt trong góc phòng và sẽ đợi. Nó đợi một cái nhìn, một lờinói, một cử chỉ. Tuy vậy một lát sau cũng có thể rời ổ, hì hục với mộtkhúc xương tròn, chả gặm được đâu, nhưng là để mài răng cho sắc thôi,- chỉ có điều là đừng làmNhưng khi Ivan Ivanưts đưa tay lên ôm mặt, khuỷu chống lên bàn, thìBim tới bên ông và đặt cái mõm có hai tai hai màu lên đầu gối ông. Vàcứ đứng thế. Nó hiểu, nó mơn trớn. Nó hiểu ông bạn nó có điều gìkhông vui. Và Ivan Ivanưts cảm ơn nó- Cảm ơn mày, cu con ơi, cảm ơn Bim, - và cái que lại thì thào trên mặttờ giấy nhà thì thế ở ngoài đồng cỏ thì không phải thế. Ở ngoài ấy cả hai đều quênhết mọi sự. Ở đó có thể chạy, nhảy nhót, đuổi bướm, lăn lóc trên cỏ, - cáigì cũng được phép. Nhưng khi Bim đã tròn tám tháng tuổi thì ngay cả ởđó nữa, mọi cái đều diễn ra nhất nhất theo khẩu lệnh của chủ "Cho đi!",thế là có thể đi chơi được, - "Lùi lại", rất dễ hiểu, - "Nằm xuống", quá rõrồi, - "Hấp!", là nhảy qua, - "Tìm đi", là đi tìm mẩu pho mát, - "Bêncạnh", là đi bên cạnh chủ, nhưng chỉ phía bên trái thôi, - "Lại đây!", làchạy mau về chỗ chủ, và sẽ được một miếng đường. Và đến tuổi mộtnăm thì Bim đã hiểu nhiều tiếng khác nữa. Đôi bạn, một người một chó,càng ngày càng hiểu nhau hơn, yêu nhau và sống bình đã xảy ra một việc làm đảo lộn cuộc sống của Bim, và chỉ trongvài ngày nó đã trưởng thành vọt lên. Chuyện đó xảy ra chỉ là vì BimCon Bim Trắng Tai Đen 1 Hai Thày Trò Một Buồng Trang 14bỗng phát hiện ra một khuyết tật lớn, đáng lạ lùng của thể là thế này. Như một con thoi, Bim đang ra sức sục sạo kỹ lưỡngtrên đồng cỏ, cố tìm cho được miếng pho mát chủ ném ra thì chợt, giữacác mùi khác nhau của cỏ, của hoa, của bản thân đất và dòng sông, sựclên một luồng không khí khác thường và rạo rực mùi của một con chimgì đó, không giống tí nào với mùi những con chim Bim từng biết, - cácchú chim sẻ đủ loại, các chú vành khuyên vui tính, các chú chìa vôi vàcác loại linh tinh khác mà đừng có hoài công đuổi bắt làm gì vô íchngười ta đã thử rồi. Sực lên mùi một con chim gì đó chưa từng biết, nólàm máu trong người nôn nao. Bim đứng sững lại, đưa mắt nhìn IvanIvanưts, nhưng ông ta lại quay sang phía khác, tuyệt nhiên không nhậnthấy một cái gì cả. Bim lấy làm ngạc nhiên ông bạn thế ra không đánhhơi thấy. Vậy đích thị ông bị tật rồi! Và thế là Bim tự quyết định mộtmình nó lặng lẽ nhoài người bước lên, tiến đến gần cái không biết là gìấy, chẳng nhìn gì Ivan Ivanưts nữa. Bước chân nó mỗi lúc một dứt khoáthơn, nó dường như chọn kỹ từng điểm để đặt từng bàn chân xuống,làm sao cho không sột soạt, không vướng vào cành gai. Cuối cùng, cáimùi ấy mạnh quá đến nỗi không thể nào tiến lên được nữa. Và Bimđứng chết lặng tại chỗ, đờ ra như hóa đá, cái cẳng trước vẫn giơ lên,chưa kịp đặt xuống đất. Đó là bức tượng một con chó, dường như domột nhà điêu khắc điêu luyện tạo nên. Đó, lần đầu tiên nó đứng khựnglại rình mồi là đó! Sự thức tỉnh đầu tiên của lòng đam mê săn mồi, hammê đến mức quên cả bản mà đâu phải, chủ nó khe khẽ bước tới bên nó, vuốt vuốt lên mình Bimđang rùng rùng xúc động- Tốt, tốt, cu con ạ. Tốt lắm. - Rồi nắm lấy cổ dề nó - Tiến... Tiến lên...Nhưng Bim chịu chết đứt hơi Tiến... Tiến lên... - Ivan Ivanưts lôi nó cất chân bước! Rón rén, rón rén. Chỉ còn một tí nữa thôi, - cáichưa từng biết kia hình như sát đâu đây. Nhưng bỗng một hiệu lệnh gắt- Tiến lên!!!Bim lao lên. Một con chim cun cút bay vọt ra ồn ào. Bim xốc tới và...đuổi theo, cắm đầu cắm cổ, dốc toàn Bim Trắng Tai Đen 1 Hai Thày Trò Một Buồng Trang 15- Lùi lại-i - Chủ nó hét Bim chẳng nghe thấy gì cả, dường như cũng chẳng có tai để mànghe Lùi lại-i! - Một tiếng còi. Lùi lại-i! - Một tiếng còi cứ thế phóng thục mạng cho đến lúc mất hút con chim cun cút, sauđó quay trở về, vui vẻ, tươi hơn hớn. Nhưng thế này là thế nào nhỉ? Chủnó mặt sa sầm, nghiêm khắc nhìn nó, chẳng vuốt ve nó. Mọi chuyện thếlà rõ ông bạn nó không đánh hơi thấy cái gì cả! Ông bạn bất hạnh... Bimliếm liếm tay ông với một vẻ thận trọng, qua đó nói lên một lòngthương xót đáng cảm động trước cái khiếm khuyết quá nổi bật có tínhchất di truyền của con người thân cận nhất của chủ nói- Mày thật chả ra thế nào cả, đồ ngốc ạ. - Rồi bằng giọng vui vẻ hơn -Nhưng không sao, nào, ta bắt đầu, Bim, một cách thực thụ. - Ông tháocái cổ dề ra, thay vào đó một cái khác vướng víu khó chịu và móc vàođó một sợi dây da dài - Tìm giờ thì Bim đi tìm một cái mùi chim cun cút, chỉ cái mùi ấy thôi. VàIvan Ivanưts dẫn nó đến cái chỗ con chim vừa mới bay chuyền tới. Bimthật không ngờ là ông bạn mình đã nhìn thấy đại để cái nơi con cun cútđậu xuống sau cuộc đuổi bắt nhục nhã kia đánh hơi thì tất nhiên ôngchẳng thấy đâu, nhưng nhìn thì ông ta đã nhìn thấy.Và cái mùi ấy, chính nó đây rồi! Bim không để ý sợi dây da, lao thẳnglên, kéo, kéo, ngẩng cao đầu mà kéo căng ra... Một lần nữa nó lại dừnglại! Nó sửng sốt trước vẻ đẹp kỳ lạ của ánh nắng trên nền trời chiều, mộtvẻ đẹp dễ mấy ai hiểu nổi. Ivan Ivanưts xúc động run lên, nắm lấy đầudây da, cuộn chặt vào tay, khẽ ra lệnh- Tiến... Tiến lên...Bim kéo cương bước đi. Và một lần nữa lại đứng khựng Tiến lên!!!Bim lại lao bổ lên, như lầu đầu. Lần này con chim cun cút vỗ cánhphành phạch bay vọt lên. Bim lại xông lên một cách ngớ ngẩn để đuổiCon Bim Trắng Tai Đen 1 Hai Thày Trò Một Buồng Trang 16bắt con chim, nhưng... sợi dây da giật mạnh bắt nó phải nhảy lùi Lùi lại!!!! - Chủ nó quát. - Lùi lại!!!Bim ngã xuống, quay chẳng hiểu là thế nào. Và một lần nữa lại kéo căng dây cương vềphía có con cun Nằm nằm một lần nữa mọi sự lặp lại, lần này là với một con chim cun cút bây giờ Bim cảm thấy cái giật của sợi dây cương sớm hơn lầntrước, và nghe thấy lệnh thì nằm bẹp xuống, run lên vì xúc động, vìhăng say và đồng thời cũng vì buồn, và nản tất cả những cái đó hiện ratrong bộ dạng nó, từ mũi đến đuôi. Mà đau thật cơ! Và không phải chỉvì sợi dây cương ác nghiệt đáng ghét kia, mà còn vì cái gai bên trongvòng cổ dề Vậy đấy, Bim ạ. Phải thế, không khác được. - Ivan Ivanưts âu yếm vuốtlông từ ngày ấy Bim đã trở thành con chó săn thực thụ. Cũng từ ngàyhôm ấy nó đã vỡ nhẽ ra rằng chỉ mình nó, chỉ một mình nó thôi là có thểbiết được con chim ở đâu, còn ông chủ nó thì chịu, và cái mũi ông ta cóchẳng qua chỉ là để cho đẹp mắt. Bắt đầu một sự nghiệp thực thụ mà cơsở của nó là ba tiếng không được, lùi lại, sau đó - chao ôi! Sau đó là khẩu súng! Một phát nổ đoàng. Con cuncút rụng xuống như bị dội nước té ra là đuổi bắt chim cun cút là một chuyện hoàn toàn không nên,chỉ tìm nó thôi, xùy cho nó bay lên, rồi nằm xuống. Mọi việc sau đó doông bạn nó đảm là hòa Chủ không có tài đánh hơi, chó không có bạn đầm ấm và lòng chung thủy đã biến thành niềm hạnh phúcnhư vậy đó, bởi vì bên nọ hiểu bên kia và không đòi hỏi ở bên kia nhiềuhơn cái mà bên kia có thể cho được. Đó là cơ sở, là hương vị của Bim Trắng Tai Đen 1 Hai Thày Trò Một Buồng Trang 17Lên hai tuổi Bim đã trở thành một con chó săn xuất sắc, cả tin và ngaythẳng. Nó đã biết được gần một trăm từ liên quan đến săn bắn và cuộcsống ở nhà Ivan Ivanưts nói "Đưa đây" ư, - Xong ngay; nói "Đưa dépđây", - nó đưa. "Mang bát đến đây", nó ma đến; "Ngồi lên ghế!" - nóngồi. Thế đã ăn thua gì! Chỉ nhìn mắt nó là đã hiểu rồi chủ nhìn ngườinào bằng con mắt thân thiện thì đối với Bim cũng từ cái phút ấy ngườiấy là người quen; chủ nhìn bằng con mắt ác cảm ư thì Bim có lần thậmchí đã nổi đóa lên nữa, ngay cả khi nó bắt nhận được trong giọng nóingười kia một cái ý nịnh nọt nịnh ngọt như mía lùi. Nhưng Bim khôngcắn ai bao giờ, dù có bị xéo lên đuôi. Ban đêm, nó sủa lên để báo trướccó người lạ đang tới, xin mạn phép thế thôi chứ cắn thì không, trong bấtkể trường hợp nào. Quả thật là thông minh có đầu óc thông minh thì Bim đã biết cả đến như thế này nó đã tự hiểura được, bằng cái trí não của chính bản thân nó mà đi tới được chỗ biếtcào cửa để người ta mở ra cho. Có lần Ivan Ivanưts bị ốm, không đi dạovới nó được và thả cho nó đi một mình, Bim chạy nhông một tí, giảiquyết những việc cần thiết rồi vội vã trở về. Nó đứng dựng hai chânsau, cào cào cánh cửa, kẽ kêu ăng ẳng vài tiếng như khẩn cầu, và cánhcửa đã mở ra. Chủ nặng nề lê bước lệt sệt ra hành lang đón nó, vuốt venó rồi lại lên giường nằm. Đó là những khi ông chủ nó, một người đãluống tuổi, bị ốm và càng ngày ông càng hay bị ốm vặt thế, điều màBim không thể không nhận thấy.Bim nắm được rất chắc; cứ cào vào cửa, thế nào người ta cũng sẽ mở chovào; cái cửa sinh ra chính là để cho người ta có thể vào được khắc yêucầu, khắc vào được. Đứng trên quan điểm của một con chó, đó đã là mộtniềm tin vững điều là Bim không biết, nó không biết và không thể biết được rằngniềm tin ngây thơ ấy về sau này đã đem lại cho nó biết bao sự vỡ mộngvà tai ương, nó không biết và không thể biết rằng có những cánh cửakhông mở ra, dù nó có cào đếnNhưng đó là chuyện về sau, chuyện chưa biết, và bây giờ chỉ còn mộtđiều để nói Bim, một con chó có tài đánh hơi xuất sắc, dẫu sao cũng vẫnlà đáng ngờ; nó không được cấp giấy chứng chỉ chó nòi. Ivan Ivanưts đãhai lần đưa nó đi triển lãm người ta đã đưa nó xuống đài không cầnđánh giá. Nghĩa là nó bị Bim Trắng Tai Đen 1 Hai Thày Trò Một Buồng Trang 18Nhưng Bim vẫn cứ không phải thuộc một giống nòi vô tích sự, mà làmột con chó thực thụ, tuyệt vời nó đã bắt đầu công việc săn chim từ lúctám tháng tuổi, Và săn ra săn! Những muốn tin rằng trước mắt nó mở ramột tương lai tốt Bim Trắng Tai Đen 2RỪNG XUÂNVào mùa săn thứ hai, tức là năm thứ ba sau khi Bim ra đời, Ivan Ivanưtscho nó làm quen với rừng. Đó là một chuyện hết sức lý thú đối với cảchó lẫn bãi cỏ và cánh đồng kia mọi cái đều thấy rõ ràng khoảng rộng,ngọn cỏ, cây lúa, lúc nào cũng trông thấy bóng chủ, cứ lao như một conthoi sục sạo ngang dọc, tìm kiếm, phát hiện, khựng lại và đợi Còn ở trong rừng đây thì lại hoàn toàn khác mùa hai thầy trò đến đây lần đầu, trời chỉới hoàng hôn, nhưng giữa cáchàng cây đã nhọ mặt người mặc dù bóng lá còn chưa hiện. Ở dưới thấpmọi vật đều sẫm màu các thân cây, lớp lá màu nâu thuẫn của nămtrước, các ngọn cỏ khô, và ngay cả đến những trái kim anh đỏ thắm củamùa thu cầm cự được qua mùa đông, giờ đây nom cũng cứ như nhữnghạt cà phê lá khẽ xào xạc gió nhẹ, nghe lơ thơ và trần trụi chúng như sờ soạng nhaukhi chạm nhau ở đầu cành, khi thì khẽ đụng nhau ở giữacành chúng còn sống không nhỉ? Ngọn cây khe khẽ lắc lư, - dù khônglá, cây có vẻ vẫn còn sống. Muôn vật xào xạc huyền bí và ngào ngạt mùihương cả những cây kia, cả lớp lá dưới chân, mềm mại và quyện hươngxuân của đất rừng, cả các bước chân của Ivan Ivanưts bước đi rón rén vàêm ru. Đôi ủng của ông cũng xào xạc, và vết chân ông ở đây cũng sựcmùi hơn ở ngoài đồng. Sau mỗi gốc cây lại có một cái gì mới lạ, bí vì vậy mà Bim không rời xa Ivan Ivanưts quá hai chục bước nóchạy lên trước - tạt trái, tạt phải - rồi chạy trở lại, rồi nhìn mặt chủ, ý hỏi"Ta sa vào đây để làm gì thế nhỉ?".- Không biết để làm gì à? - Ivan Ivanưts đoán hiểu. - Rồi sẽ biết, Bim ạrồi sẽ biết. Cứ đợi này ai đủ kiên trì để đọc hết bài nàyGần con sông lớn Tsangpo, trong một vùng đầy thú dữ có một người thợ săn chỉ có một con trai độc nhất tên là Losang. Vốn khéo léo và dũng cảm, chàng được cha cho đi săn cùng từ khi còn là một chú bé. Tròn tuổi hai mươi, chú bé trở thành một chàng thanh niên nhanh nhẹn và hăng như cọp núi, cử động mau lẹ như hươu, về tài bắn cung thì trong vòng nhiều dặm không ai sánh bằng. Vì chàng mảnh dẻ như một cây tre, lại có cặp mắt to, thẫm màu và u buồn, tất cả các cô gái trong vùng đều để ý tới chàng, nhưng Losang không quan tâm đến một ngày nọ, chàng đang nằm dài bên bờ sông uể oải nhai một nhánh cỏ, nhìn đám lau sậy rập rờn nhè nhẹ trong gió, bỗng thấy một con diệc trắng bay lên khỏi mặt nước. Lập tức, chàng giương cây cung ngắm và ph...ự...ư...t! mũi tên bay đi. Con diệc trắng kêu lên một tiếng não lòng và rơi xuống giữa sông, dòng nước cuốn nó đi. Con chim biến mất trước khi chàng trai trẻ kịp phản ứng. Losang nhìn rất lâu dòng nước đã cuốn con chim đi, lòng buồn lạ lùng. Cùng lúc đó, trên bờ bên kia xuất hiện một thiếu nữ. Nàng gài trên tóc một bông hoa dẻ trắng và cầm trong tay một chiếc xô làm bằng vỏ cây bulô. Nàng cúi mình xuống sông múc nước đầy xô, mỉm cười với chàng trai trẻ và cất tiếng hát“Chàng có con mắt sẫm màu và u buồn,Thế nhưng hạnh phúc đang đợi chàng.”Từ bờ bên này, Losang nghe rõ lời bài hát của thiếu chỉnh cây cung và ph...ự...ư...t! Mũi tên xuyên qua xô. Nước phun ra từ lỗ thủng. Thiếu nữ cố lấy tay bịt giữ nước, nhưng vô ích. Nàng cáu anh chàng trâng tráo - Chàng không có việc gì hay hơn để làm ư? Cha chàng có con ngựa bảy cựa, nếu chàng cưỡi được nó thì ít ra cũng có cái để mà huyênh lời, nàng xách xô quay trở lại con đường từ đó nàng vừa đến. Losang dõi theo cho đến khi bóng nàng mất hút sau những ngọn núi xám xa đó về nhà chàng thưa chuyện với cha già- Thưa cha, hãy cho con mượn con ngựa bảy cựa của cha. Con muốn cưỡi Con nghĩ gì vậy, con trai? người cha lo ngại, hỏi. Làm sao con biết con ngựa đó? Cha chưa bao giờ nói cho con biết, vậy mà, bây giờ, đột nhiên con yêu cầu cha cho con Con nghe đồn cha có con ngựa ấy. Dân làng sẽ chế nhạo con. Họ sẽ nói rằng con sợ. Nếu cha đã từng cưỡi thì con cũng có thể. Cha thực lòng tin con sẽ không thể hay sao?- Cha biết, cha biết lắm, người cha lo lắng nói, nhưng cưỡi con ngựa ấy là đùa với tính mệnh mình đấy. Chính cha đã phải từ bỏ bao nhiêu năm cha con bàn cãi rất lâu, cho đến khi người cha đành ưng Con nghe kĩ đây, người cha thở dài cam chịu, con có trông thấy dãy núi ở phía chân trời kia không? Cứ đi về hướng ấy, khi nào con vượt qua ba đỉnh núi và ba thung lũng, con sẽ tới Núi Đá Vàng. Tít trên cao, con sẽ thấy một lòng chảo lớn đầy nước, chắc chắn con ngựa ở gần đấy. Nhưng nếu lòng chảo cạn khô, con sẽ thấy con ngựa bên bờ ao, dưới chân núi. Nhất là, con phải hết sức đề phòng!- Cha yên tâm, con sẽ hết sức đề phòng! Người con hứa và lập tức lên đường. Chàng dễ dàng tìm ra Núi Đá Vàng, rồi lòng chảo mãi trên cao Nhưng lòng chảo cạn khô và con ngựa không ở đấy. Losang chầm chậm đi xuống phía ao. Bất thần, mặt đất rung chuyển và, ở khúc quanh của con đường, một con thú lớn xuất hiện. “Không phải ngựa mà là một con quái vật”, chàng trai trẻ nhủ thầm. Con ngựa nhìn chàng bằng đôi mắt to như đôi bánh xe, lông bờm của nó cho đến lông đuôi như những sợi chão lớn, dài quét đất. Con ngựa lao vào Losang. Chàng trai vừa hay nép mình sau một tảng đá. Con ngựa vụt qua trước mặt chàng như cơn gió lốc, bờm quét sỏi trên đường, móng tóe lửa.“Ta không thể cưỡi lên mình nó nếu cứ như thế này. Nhưng ta không sợ!” chàng bực mình rượt theo con ngựa. Con vật quất mạnh bộ bờm lớn khiến chàng không tài nào lại gần. Losang suy nghĩ giây lát rồi trèo lên một cây thông rừng bên đường. Khi con ngựa lao đến gần cây thông, chàng buông mình rơi từ cành cây xuống lưng ngựa, bám chặt lấy bộ bờm. Con ngựa lồng lên man dại, vật bộ bờm như một ngọn roi, cày móng nát đất, nhưng chàng trai níu vững. Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng con ngựa cũng dịu dần. Toàn thân nó run rẩy, nhưng khi Losang vỗ vào cổ thì nó tiến lên, vâng lời như một con cùng ngựa đến sông lớn Tsangpo đúng vào lúc, trên bờ bên kia, thiếu nữ có hoa dẻ trắng múc nước đầy xô. Losang giương cung, nheo mắt ngắm và ph...ự...ư...t! Một lần nữa mũi tên xuyên thủng chiếc xô bằng vỏ cây nữ ngẩng đầu lên, trông thấy chàng trai và con ngựa khổng Cưỡi trên mình ngựa chẳng có gì ghê gớm! Tiếng nói của thiếu nữ vang khắp mặt sông. Cách đây hai ngàn dặm có một con sông khác, nơi ấy có người đẹp Boumo Sẽ là vị hôn thê của chàng đấy! Nàng đã có nhiều kẻ cầu hôn, nhưng chỉ có chàng là người Boumo chờ đợi! Nếu chàng đến tận nơi, nàng sẽ chọn chàng. Nhưng liệu chàng có dám đến đấy không? Em ngờ đấy! Chàng chỉ giỏi bắn tên vào xô của các cô gái thôi!Nói xong mấy lời trên, nàng quay người và rảo bước xa dần, chẳng mấy chốc đã biến mất, như thể bị những ngọn núi xám nuốt giong ngựa về nhà, nhưng chẳng gì có thể làm chàng vui được nữa. Chàng thậm chí không để tâm đến lời khen của cha. Chàng đột ngột bảo cha- Cha ạ, con sẽ đi tìm Boumo. Hình như nàng sống cách đây hai ngàn dặm bên bờ một con sông và nàng sẽ lấy con làm Con lại nhồi nhét cái gì vào đầu vậy? Người cha chắp tay kêu trời. Rất nhiều chàng trai khác đã thử vận may trước con, nhưng tất cả đều về tay không. Không một con đường nào dẫn đến đó, khắp nơi là những hiểm nguy dễ khiến con người ta bỏ mạng. Còn tệ hơn là khuất phục ba con ngựa như thế Chính vì thế mà con muốn đến tận nơi, để không một ai còn có thể nhạo báng ra khỏi căn nhà tranh, đợi cha ngủ say rồi lặng lẽ chuẩn bị cho chuyến đi. Khi bầu trời bắt đầu rạng hồng về phương đông, chàng nhảy lên con ngựa khổng lồ. Con ngựa giậm chân bồn chồn, lát sau nó phi nước đại làm bốc lên một luồng mây người cha thức giấc thì chàng kỵ sĩ và con ngựa đã ở xa lắm trước tiên đến con sông nơi thiếu nữ lạ thường lấy nước. Chàng cùng ngựa bơi qua sông. Sang bờ bên kia, chàng phi tới những ngọn núi xám, nơi thiếu nữ luôn biến mất. đi sâu vào núi, chàng cảm thấy mặt đất rung chuyển dưới vó ngựa. Chàng giụi mắt, ngỡ ngàng Không phải những ngọn núi, mà là lưng một con rồng khổng lồ bằng đất sét! Con rồng uốn mình và bằng các vòng uốn lớn hết cuộn lại duỗi tới chỗ có ba mươi tám thiếu nữ xinh đẹp đang nắm tay quá sửng sốt nấp vội sau một tảng đá, nhưng các thiếu nữ đã trông thấy chàng. Họ van xin- Hỡi người anh hùng trên mình ngựa khổng lồ, hãy bảo vệ chúng em! Không có sự giúp đỡ của chàng, không bao giờ chúng em có thể trở về nhà, không có chàng, tất cả chúng em sẽ chết!- Làm thế nào ta có thể giải cứu các nàng? Không vũ khí nào có thể giết chết một con quái vật như thế này. Ta sẽ thử phóng một mũi tên, nhưng không chắc sẽ hạ được nó!Các thiếu nữ nín thở quan sát Losang giương cung ngắm hồi lâu, đoạn buông tên. Ph...ự...ư...t! Mũi tên cắm phập vào đầu con rồng. Con rồng vặn mình điên dại, máu đen phun trào từ vết thương của nó mạnh đến nỗi bật vào ngực chàng trai. Losang kêu lên đau đớn, đổ vật xuống choáng váng lăn lộn dưới vó thiếu nữ xinh đẹp khóc lóc nỉ non. Nhưng thiếu nữ trẻ nhất trấn an họ và nói dịu dàng- Nhanh lên, các chị của em, chạy đi tìm nước cứu người anh hùng của chúng ta!Bản thân nàng cúi xuống đầu rồng, rứt viên ngọc lấp lánh từ trán con vật nhơ bẩn. Nàng đặt viên ngọc lên ngực chàng trai đang ngất lịm thở một hơi dài và mở mắt. Ba mươi tám khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp vây quanh chàng. Cô lớn tuổi nhất nói- Chàng đã cứu chúng em, chàng trai trẻ, chúng em muốn thưởng công chàng. Hãy chọn một người trong số chúng em, người đó sẽ lấy chàng làm Ta không thể nhận, Losang đứng dậy. Ta đã có một vị hôn thê. Nàng Boumo nào đấy. Ta đến đây chính để tìm Hãy cho chúng em biết, chàng đang nói về Boumo nào? Cô lớn tuổi lại hỏi. Chàng đã nhìn kỹ chúng em chưa? Chúng em là những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng, vì thế mà con rồng chọn chúng em. Chẳng lẽ không ai trong chúng em làm chàng vừa lòng?Losang không muốn làm phật lòng họ bèn nói- Được, ta sẽ chọn một trong các nàng. Chàng nhìn họ. Thiếu nữ trẻ nhất đứng cúi đầu phía sau. Đó là cô gái đã rứt viên ngọc trên đầu rồng. Đột nhiên, nàng gợi cho Losang nhớ đến một ai Ta sẽ mang cô gái này theo, chàng quyết Đó là người trẻ nhất trong số chúng em và cũng xinh nhất, cô lớn tuổi mỉm cười. Vậy thì, các em, hãy chuẩn bị cho chàng quà đi nhào bột bọc viên ngọc lấp lánh vào trong, nặn thành hình một con ngựa, thêm một cái bờm và một cái đuôi bằng lông đuôi của con ngựa khổng lồ. Gió thổi hiu hiu, chẳng mấy chốc đã thổi lớn con ngựa. Nó mang tầm vóc một con ngựa bình thường và sống dậy. Đó là một con ngựa rất Đây là một con ngựa thần kỳ, các thiếu nữ giải thích. Nó chạy không thua gì con ngựa khổng lồ của chàng. Đến đấy các nàng từ biệt Losang. Chàng trai tiếp tục lên đường cùng người thiếu nữ trẻ ý nghĩ thoáng qua tâm trí chàng. Thỉnh thoảng, chàng liếc xéo người bạn đồng hành. Rồi chàng đột nhiên hỏi- Nàng thường ra sông lấy nước phải không? Ta đã trông thấy một thiếu nữ, nhưng xa quá, hình như cô ấy giống nữ lắng nghe, ánh mắt nàng lấp Nhưng cô ấy gài một bông hoa dẻ trắng trên tóc, Losang suy nghĩ rồi nói đẹp cười- Chàng thấy đấy, không phải em. Nhưng chàng có thích em không, tại sao chàng chọn em?- Thôi, Losang nhíu mày. Nàng biết rằng ta chỉ nghĩ đến Boumo, lúc nào cũng Boumo, chỉ có Boumo, tại sao? Người đẹp hỏi. Chàng chưa hề trông thấy cô ấy. Nói cho đúng ai biết cô ấy như thế nào?- Ta không biết cô ấy như thế nào, nhưng đúng là ta đi tìm cô ấy, Losang tuyên bố, giọng quả quyết. Tuy nhiên để không làm phật lòng thiếu nữ đi cùng, chàng vội nói thêm đừng sợ, ta cũng sẽ chăm sóc nàng. Bây giờ nàng là em gái nhỏ của ta. Khi nào ta lấy Boumo, ta sẽ tìm cho nàng một người chồng lúc đó, họ đã băng qua rừng, đến bên bờ một dòng sông nước chảy xiết. Vắt qua sông là một thân cây lớn làm cầu. Trước mặt là một miệng hang đen Chúng ta đi nào, Losang thúc ngựa. Họ vượt qua dòng sông trên thân cây vắt ngang. Đến bờ bên kia, chàng trai trẻ muốn dấn vào, nhưng con ngựa của chàng dừng lại trước miệng hang tối. Từ dưới đáy hang, vọng lên tiếng ngáy và những tiếng gầm gừ kinh khủng. Cạnh vòm cửa hang, có tiếng ai đó sụt sịt- Ôi, con người dũng cảm trên mình ngựa lớn, đừng vào hang này! Chàng trai dò xét ánh tranh tối tranh sáng trong hang, nhận ra một cô bé gày gò, cổ và cổ tay bị đóng vào Em tên là Meto, cô bé tiếp tục. Hang này là nơi ở của tám con quỷ xấu xí mà em phải phục vụ. Chúng bắt em về đây hôm em ra bờ sông nhặt vỏ sò. Chúng dọa sẽ ăn thịt em nếu em không làm bếp cho chúng. Chàng có thể tưởng tượng được không? Chúng ăn thịt người! May là lúc này chúng đang say rượu ngủ vùi, nhưng nếu chàng làm chúng thức giấc, chúng sẽ ăn thịt cả ba chúng ta. Chàng hãy nhìn đống xương ở góc hang mà xem!Losang nghe nói thế thì rất đỗi kinh ngạc, lại trông thấy những giọt nước mắt lớn như những hạt ngọc trào ra từ đôi mắt cô bé, chàng nổi giận đùng đùng- Đừng sợ gì cả, cô bé, ta sẽ không để cho chúng tiếp tục hành hạ em. Ta sẽ đưa em về nhà. Nhưng lúc này, ta phải đi qua hang vì đó là con đường đưa ta đến với vừa dứt lời, bỗng nghe trong hang có tiếng thở khủng khiếp như tiếng bễ rèn chính là một trong tám con quỷ vừa ngáp vừa nheo sáu con mắt bên bị ánh sáng rọi Hãy chạy về phía sau, Meto thì thầm, ở phía bên kia của hang này có chôn một chiếc rìu thần, chàng hãy đào lấy chiếc rìu đó, bằng không chàng không thể thắng đã quá mệt sau một ngày gắng sức, đến mức khó khăn lắm chàng mới ngồi vững trên yên, nhưng thu hết sức lực còn lại, chàng nhảy xuống ngựa, chạy vòng quanh hang, chẳng mấy chốc đã tìm thấy nơi giấu chiếc rìu quỷ thứ nhất uể oải mở một mắt, liếm mép lè nhè- Măm, măm, ta đánh hơi thấy mùi thịt tươi!- Hừ! Hừ! Ta thấy hơi đói, con quỷ thứ hai nói mê trong lúc vẫn ngáy khò Ta thấy có cái gì đó trong hang, con thứ ba cất giọng ngái ngủ, hít một hơi thật sâu, và cố thử tự mình đứng cửa hang cô bé Meto tội nghiệp kêu lên- Đó là em gái tôi. Hãy trông cái túi thêu nhỏ xinh này, em tôi vừa mang đến cho tôi đấy!Chẳng con quỷ nào thèm để ý đến lời cô bé Hôm qua, tao ăn uống nhiều quá, con quỷ thứ tư phân trần, nó đã giẫm phải đuôi đến lần thứ quỷ thứ năm cáu Tao đã bảo mày rồi, đừng có uống đến say... Và nó lại cố duỗi tám cái cẳng úi chà! Mày có lý, nhưng khi chúng tao đã mê uống quá... những con quỷ khác đồng thanh, vừa ngáp vừa quay nhìn tứ phía, hết thở lại khi đó, Losang cào hết đất dưới gốc thông rừng và lấy được chiếc rìu thần. Trước khi lũ quỷ kịp tỉnh hẳn, chàng nhảy vào giữa Ra là thế, là thế, ăn thịt người hử? Vậy thì, ta sẽ băm các ngươi thành thịt viên!Lũ quỷ mở to mắt nhìn chàng ngạc nhiên Tên này ở đâu ra vậy. Chúng điên tiết gầm lên, nhưng Losang không để cho chúng kịp trở tay. Chàng phang rìu tới tấp, chẳng mấy chốc đã chặt bảy tên đứt úi chà! Có thế chứ! Losang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hãy còn quá sớm! Chàng bỗng ngửi thấy mùi nồng nặc sau lưng. “Chú ý!” hai thiếu nữ cùng kêu lên, thiếu nữ lúc đầu vội chạy đến bên đống lửa rút que cời nung đỏ. Chàng trai cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, những móng vuốt siết chặt đến nỗi chàng tức thở. Chàng buông chiếc rìu thần. “Là con quỷ thứ tám”, chàng nghĩ, “ta đã có cảm giác chúng không đủ cả tám mà.”Thiếu nữ nhận thấy Losang không thể thoát khỏi vòng ôm của con quỷ, không do dự, nàng quật mạnh chiếc que cời nóng bỏng.“Ối”, con quỷ rú lên, buông con mồi. Chàng trai lợi dụng tình thế lao ra cướp lại chiếc rìu thần, và không để kẻ địch kịp trở tay, chàng bổ nó vỡ sọ!- Thế là thoát nợ! Losang tuyên bố, hết sức hài lòng. Mong rằng những khó khăn như thế này sẽ không quá nhiều trên con đường của ta. Em đã giúp đỡ ta quá nhiều, cô bé. Bây giờ, chúng ta phải trả lại tự do cho em. Bằng những nhát rìu, chàng phá tan chiếc gông đang cầm tù bé cảm ơn chàng nồng nhiệt, mắt ngấn lệ. Cô biếu chàng một túi vải nhỏ thêu khéo léo vô Túi này đựng các loại cỏ thuốc, cô nói với nụ cười bí hiểm. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ giúp ích cho chàng!Losang vừa giắt chiếc túi vào thắt lưng vừa nói- Ta cảm ơn em. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ làm gì với em đây? Làm thế nào em về nhà được?- Nếu chàng không phản đối, thiếu nữ lúc đầu nói, em có thể đưa cô bé về nhà với bố mẹ cô ấy. Chàng xem, em có thể mượn con ngựa khổng lồ của chàng, nó có thể mang cả hai chúng em dễ dàng. Còn chàng, trong khi chờ đợi, hãy cưỡi con ngựa thần kỳ của em. Chàng cứ đi trước. Sau khi đưa cô bé về nhà, em sẽ nhanh chóng đuổi kịp Đồng ý, Losang nói. Ta sẽ đi thẳng, đợi nàng trên ngọn đồi đằng kia. Hãy theo dấu ngựa của ta, và nhất là nhanh lên!Họ tạm biệt nhau. Losang cưỡi con ngựa thần kỳ lên đường. Chàng cố tình đi chậm. Khi lên đến đỉnh đồi, chàng xuống ngựa chờ thiếu nữ. Chàng chờ ở đó rất lâu, ngồi trên một phiến đá mắt dõi nhìn ra xa xem thiếu nữ đến chưa. Chẳng có gì hiện ra phía chân trời. Đúng lúc ấy, mây đen ùn ùn kéo đến, cả bầu trời đột nhiên đầy mây và một cơn gió to nổi lên trong không gian âm u đến ngột ngạt. Những hạt mưa to tướng lộp bộp rơi, gió hú mỗi lúc một mạnh hơn, và dưới luồng gió ấy Losang, vô cùng kinh ngạc, thấy con ngựa của mình bé dần, bé dần đến khi biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại viên ngọc lấp lánh trên mặt còn có thể làm gì? Chỉ chờ đợi, ngồi dưới một tán cây tiếp tục đợi thiếu nữ. Mặt trời trở lại, đuổi mây, chiếu những tia nắng chói chang. Đã gần trưa, trời nóng ngột ngạt, thiếu nữ vẫn không thấy đâu.“Nàng đi lâu thật!” Losang cằn nhằn. “Ta sẽ đi bộ vậy. Nàng đi ngựa sẽ mau chóng đuổi kịp ta.” Nghĩ vậy chàng đi bộ xuống sườn đồi bên kia, đến chỗ có một dòng sông nhỏ, chàng xuống nước định lội bước đầu tiên, chàng đã bị lún sâu trong bùn đến đầu gối. Bước thứ hai, bùn đến thắt lưng! Rồi chẳng biết từ đâu, một đám mây muỗi đói xông vào chàng. Losang cố sức tự vệ, nhưng đuổi được một con thì mười con khác xông vào. Chúng xông vào mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, đến mức quanh đầu chàng đen kịt.“Những con vật bẩn thỉu này định ăn tươi nuốt sống mình đây!” Chàng thấy một con muỗi to bằng nắm đấm lao về phía mình. Losang tránh sang một bên. Trong lúc hoa chân múa tay chàng chạm vào chiếc túi đựng các loại cỏ thơm. “Biết đâu mùi thơm của cỏ chẳng đuổi được muỗi?” chàng nghĩ. Chàng lấy một nhúm cỏ bóp nát thành bột trong lòng bàn tay, rồi xoa lên người. Tức thì, đàn muỗi bỏ đi trong tiếng vo ve vang rền. Losang thở phào nhẹ nhõm! Tuy nhiên chàng vẫn bị sa lầy trong bùn, tiến lên một bước hay lùi xuống một bước đều không được.“Cô gái này dềnh dàng ở đâu vậy?” chàng cằn nhằn. Cuối cùng chàng nghe có tiếng vó ngựa lốp cốp, lốp cốp! Chót vót trên đỉnh đồi, bóng dáng nữ kỵ sĩ trẻ hiện rõ trên nền trời. Nàng dừng ngựa kêu lên, giọng trách móc- Tại sao chàng vội vã thế, lại dầm nước nữa chứ? Tắm sông dễ chịu không?- Tuyệt! Losang làu bàu. Với một con lợn lòi, thế này hẳn dễ chịu lắm!- Chàng thì, chẳng có gì hợp với chàng cả, thiếu nữ khúc khích, che miệng cười chế nhạo. Nàng bước xuống mép nước, nhìn xung quanh ngạc nhiên- Tại sao chàng đi bộ? Chàng đã làm gì con ngựa thần kỳ rồi?- Nó đã bốc hơi ngay khi phải gió. Chỉ còn cái này thôi! Losang làu bàu trả lời, giơ cho cô gái xem viên ngọc cầm trên Ôi, quả vậy, một con ngựa thần kỳ không bền lắm đâu! Nhưng chàng hãy giữ cẩn thận viên ngọc, có thể nó sẽ còn có đây, người đẹp giúp Losang nhảy lên ngồi trên ngựa. Hai người trẻ tuổi vượt qua con sông đặc quánh bùn không gặp trở ngại gì nữa, cuối cùng tới một vùng hoang vu nơi những đầm lầy trải dài ngút mắt. Phía chân trời sừng sững một ngọn đồi, chàng trai chỉ cho người thiếu nữ- Sau quả đồi kia là thung lũng có dòng sông chảy qua. Cạnh đấy là nơi Boumo Boumo của chàng không biết phải ơn chàng thế nào cho đủ, vì tất cả những gì chàng đã phải chịu đựng để đi tìm cô ấy, thiếu nữ dịu dàng nói. Ai biết cô ấy trông ra sao? Chàng có chắc là chàng không muốn trở về cùng em?- Khi ta đã làm gì, ta sẽ làm tới cùng, Losang trả lời kiên quyết. Và họ phi ngựa suốt buổi sáng, băng qua các đầm lầy, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt trên đầu, xung quanh nước lẫn bùn từ vó ngựa bắn lên. Cuối cùng, họ tới một quả đồi khá cao, trên đỉnh đồi có một con đường bằng phẳng dẫn xuống bờ Rốt cục chúng ta đã tới nơi, thiếu nữ nói và nhảy xuống ngựa. Em sẽ chờ chàng ở đây, tại nhà những người trung thực em quen. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi chàng đã xong việc của Đồng ý, chàng trai nói, cảm thấy rất nhẹ mình. Ta tự hỏi cha của Boumo sẽ chào đón ta ra sao, nếu ta đến nhà ông có nàng đi tạm biệt thiếu nữ, lên ngựa đi tìm cha của Boumo. Những người nông dân cho chàng biết ông tên là Norbou, một người tốt hơn cả là đừng gặp. Họ chỉ cho chàng ngôi nhà, và chàng trai trẻ của chúng ta đến lắng nghe Losang, nghiêm khắc xét nét chàng hồi lâu rồi nói- Con không phải là người đầu tiên đến cầu hôn, con trai ạ. Đã có nhiều người đến đây và họ đã hối hận vô cùng. Hãy nghĩ kĩ trước khi cầu hôn!- Con đã vượt qua mọi trở ngại của cuộc hành trình không phải để bây giờ quay gót, Losang tuyên Vậy thì chúng ta có thể bắt đầu ngay lập tức. Vả lại, biết đâu con sẽ hợp với con gái ta?- Thế thì xin hãy gọi nàng đến đây. Con muốn được gặp Còn khối thời giờ cho việc ấy. Trước tiên con phải chứng tỏ con có xứng đáng không đã. Đi theo ta!Ông dẫn chàng trai ra sân, một con ngựa lông vàng yên cương đầy đủ đã chờ sẵn ở đó. Ông đặt lên yên ngựa một xu đồng thủng lỗ quất rồi mạnh roi. Con ngựa phóng vụt đi, người cha cười nói “Bây giờ con bắt nó lại, và nhớ phóng mũi tên qua lỗ đồng xu!” Ông vừa nói đến đây Losang đã nhảy lên con ngựa khổng lồ và ph...ự...ư...t! Mũi tên của chàng xuyên trúng đích. Khi con ngựa lông vàng trở lại, Norbou thấy mũi tên xuyên đúng lỗ đồng Có thể được đấy, ông tức giận nói. Nhưng tối rồi, để mai hẵng hay. Con sẽ nghỉ đêm tại nhà ta. Phòng này dành cho con. Đến trước cửa, ông né người nhường cho chàng trai bước bước qua ngưỡng cửa và bốp! Chàng vập đầu phải một thanh xà thấp ngay trên cửa, chàng xây xẩm mặt mày. “Người cha hẳn cố ý bố trí thanh xà ở chỗ này.” chàng nghĩ bụng, nhưng không nói Nào, nào, có tiếng cười nhạo sau lưng chàng, con không thể thận trọng hơn được sao? Suýt nữa thì con tự hại mình ngay trong nhà ta đấy! Bây giờ tốt rồi, chúc ngủ ngon! Người cha khép cửa, nhưng Losang vẫn nghe được tiếng cười nhạo khe khẽ. Chàng thấy mình đứng giữa bóng tối mịt mù, mở căng mắt cũng không nhìn thấy gì. Chợt chàng nhớ đến viên ngọc. Chàng đặt viên ngọc trong lòng bàn tay. Gian phòng sáng lên trắng mờ. Bấy giờ chàng mới thấy, dưới sàn nhà và trên tường, cả một đám mây đen muỗi lớn và các loại bọ độc kêu vo vo vang rền chực lao vào chàng với vẻ phàm ăn ghê gớm.“Cái này ta cũng chẳng lạ gì”, Losang nghĩ bụng ngạo mạn. Chàng mở chiếc túi nhỏ và ***** một ít cỏ ra xung quanh. Chỗ còn lại chàng chà xát khắp người rồi thản nhiên nằm xuống, chẳng bao lâu thì ngủ ngon sớm hôm sau Norbou rón rén đến gần cửa, nhón chân, áp tai nghe xem chuyện gì xảy ra bên trong, rất ngạc nhiên chẳng thấy gì cả. Ông mở cửa nhìn qua khe. Cuối cùng ông bước hẳn Thế nào, con trai, con ngủ ngon không? Ông láu lỉnh hỏi. Nhưng ngay lập tức ông thôi cười. Qua cánh cửa hé mở ánh sáng lọt vào phòng, ông nhận thấy Losang đang nằm rất thoải mái, phủ kín nền nhà là từng lớp muỗi và côn trùng Cảm ơn ông đã quan tâm đến con, Losang tỉnh ngủ, uể oải ngồi dậy trên giường. Đời con chưa từng được ngủ đàng hoàng thế này. Con thấy ông chu đáo với khách quá!- Con thấy... Vì rằng..., người cha không biết nói sao. Ta làm những gì có thể! Cái chính là con vẫn mạnh khoẻ. Thử thách cuối cùng đang chờ con. Đây là lúc xem con có thật sự tha thiết muốn cưới con gái ta hay không!Ông ra khỏi phòng, chàng trai theo chân ông. Hai người đến một chỗ hẻo lánh nơi một đám đông đang tụ tập. Losang chợt sững người. Giữa đám đông có một hàng rào ngăn cách tạo thành một khu hình vòng tròn, chính giữa khu hình vòng tròn, trên một cái bục nhỏ, có một cô gái. Đống củi cháy rừng rực, đám người hò la- Người anh hùng dũng cảm, Boumo của chàng đấy Chàng đã vượt qua mọi trở ngại, giờ hãy đi qua đống lửa này và nàng sẽ thuộc về trai sững sờ kinh ngạc nhìn Boumo. Thiếu nữ cúi đầu, mái tóc nàng gài một bông hoa dẻ trắng.“Chính là nàng, người đẹp bên sông”, Losang định thần. “ Đúng nàng rồi, có bông hoa trắng trên mái tóc.”Thiếu nữ ngẩng đầu lên và mỉm cười- Ôi, không! Chàng trai kêu lên. Nàng chính là người con gái đã theo ta đến tận đây, người con gái ta đã giành lại từ tay con rồng. Hay là ta nhầm? Nàng giống cả hai người đến thế!Thiếu nữ gỡ bông hoa trên mái tóc, ném về phía Em là Boumo, người mà chàng bấy lâu tìm kiếm. Nhưng em cũng là thiếu nữ lấy nước bên sông, và người con gái chàng giành lại từ tay rồng. Chàng đã nhầm lẫn vì bông hoa dẻ trắng, bông hoa đã khiến chàng không nhận ra nhanh chóng hiểu ra. Chàng cầm rìu thần, mở đường qua những cành củi giàn thiêu đang rừng rực cháy, ôm thiếu nữ trong vòng tay đưa ra ngoài vòng Thật là một người anh hùng đích thực! Đám đông reo hò thán thở dài tuyên bố- Ta phải thú nhận rằng con gái ta khó tìm đâu cho được một vị hôn phu hơn con. Con có thể lấy nó. Còn Boumo, con muốn của hồi môn gì? Cha sẽ cho con tất cả những gì con Con đã chuẩn bị của hồi môn từ lâu rồi, thưa cha! Boumo mỉm cười trả lời và nàng chạy đi tìm hai chiếc xô bằng vỏ cây bulô. Mỗi chiếc xô mang một mũi tên xuyên qua thành. Losang sung sướng mỉm cười, rồi chàng nhìn vào mắt Boumo, thật gần, nói với giọng trang nghiêm- Tại sao nàng để ta chịu đựng suốt dọc đường như thế, Boumo? Tại sao nàng không nói với ta, ở nhà chúng ta, ở làng, rằng nàng là cô gái có bông hoa dẻ trắng, và chính là nàng, cô gái cưỡi con ngựa thần kỳ?Boumo dịu dàng trả lời- Em thường nghe nói về chàng, và em muốn hiểu chàng tường tận Bây giờ nàng đã hiểu ta, nàng có hài lòng không?- Vâng, Boumo ra dấu bằng mắt. Nhưng chỉ hài lòng không thôi liệu đã đủ hay chưa. Em phải được biết rành rẽ về người đàn ông em sẽ lấy làm chồng. Mà chàng thì vừa tốt bụng vừa đẹp người, vừa hiểu lẽ phải vừa dũng cảm, bền bỉ lại mạnh mẽ. Em chưa từng gặp được một người như chàng. Boumo lặng ngắm chàng trai bằng đôi mắt tràn đầy yêu thương, và nàng đẹp đến nỗi Losang không thể thốt nên Nàng vừa ngoan hiền vừa xinh đẹp, cuối cùng chàng sung sướng nói. Ta tin đã tìm thấy hạnh phúc lớn của đời mình!Con ngựa khổng lồ hí vang sau họ, vừa hí nó vừa gõ móng xuống Nàng thấy không, Losang mỉm cười, nó cũng muốn về nhà đấy! Lại đây, chúng ta lên đường!Thiếu nữ nói lời từ biệt cha và bà con làng xóm. Losang đặt nàng lên yên, phía trước mình. Những cái móng khổng lồ gõ lộp cộp trên nền đất và, trước khi kịp nhận ra, họ đã mất hút phía chân trời. Lần này, một con đường bằng phẳng trải trước mắt họ, và họ tới bờ sông Tsangpo không gặp một trở ngại thợ săn vui mừng thấy con trai trở về bình yên vô sự, mang theo vị hôn thê xinh đẹp. Họ sẽ còn sống nhiều năm dài trong bình an và hạnh phúc vì Boumo không chỉ xinh đẹp mà còn rất mực thảo hiền. Chiếc vòng tròn Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường,nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng trònthấy rằngcuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi. Theo Quà tặng cuộc sống Câu1 Xác định phương thức biểu đạt trong đoạn trích trên. Câu 2 Nêu nội dung của đoạn trích. Câu 3Tìm trạng ngữ trong câu “Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào”. Câu 4 Tìm câu có dấu chấm lửng, xác định công dụng dấu chấm lửngđó.

chuyện kể rằng có một vòng tròn rất hoàn mỹ