Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình , chương 556 của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Chương 2830: Ta còn không tính thảm nhất? Lần này Tống Thư Hàng không cần lo lắng nhục thân của mình bên trong sẽ lại ném một bộ 'Nguyên thần hình chiếu' ra. . . Dù sao hắn đã có một cái nguyên thần hình chiếu số 2, bị Bạch tiền bối two mang đi. Cho nên, coi như lần này hắn nguyên thần hình chiếu số 1 lại
Thông tin: Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full Đọc truyện gió ấm không bắng anh thâm tình ngôn tình full của tác giả Thanh Thanh ThùyThể loại: Ngôn tình, đô thịNội dung truyện:Tiếu Quý Noãn ngồi trong góc, mơ hồ nhìn phần cơm bị bẩn đến không nuốt nổi, Bỗng, tiếng tivi truyền đến
Tình trạng: 737 chương. Văn án: Bị đầu độc mà qua đời, hình ảnh cuối cùng mà Quý Noãn nhìn thấy chính là bóng một người đàn ông cao lớn bước tới bên cửa phòng giam, đó không phải ai xa lạ mà là Mặc Cảnh Thâm - người chồng mà mười năm trước cô dùng việc tự tử
Thâm Tình Trong Mắt Anh Chương 24 Chương trước Chương tiếp Quán ăn này rất đông người, sau tiếng thét kinh thiên động địa kia, đừng nói đến đám Kiều Mạch Mạch, ngay cả những khách hàng không liên quan đều quay đầu lại nhìn hai người họ. Phục vụ cũng mang theo ánh mắt tò mò không kém bưng đĩa sủi cảo nóng hổi lên cho vị "trai đểu" kia.
A Đồ Thái cười khẩy nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngã xuống đất một cách thảm thương. Trên mặt cô có nước mắt, khóe miệng có máu, đằng sau vai cũng loang lổ máu, sắc mặt trắng bệch như người chết, nhưng cô vẫn không chịu hét to lên. Hắn ta lạnh lùng nheo mắt lại, quay sang nháy mắt ra hiệu với hai tên đàn em từ ngoài cửa đi vào.
5f40z. GIỚI THIỆUNăm túc xá học viện S, ba chiếc quạt trần không ngừng quay nhưng hơi nóng vẫn phả vào mặt, đến cây xương rồng cũng phải đổ mồ hôi.“Tối mai ở đại học A có hotboy mời cơm, tớ đồng ý giúp các cậu rồi, không ai được trốn hết.”“Từ khi nào mà cậu đã cưa được sinh viên trường A thế?” Có người hỏi.“Trùng hợp thôi trùng hợp thôi.” Tiểu Chúc cười tủm tỉm nói “Tuy học viện S không là gì thật nhưng chúng ta đều là khoa báo chí mà, biết đâu sau này có cơ hội trở thành đồng ngh ... Editor Sắc TeamVăn án Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm túc.
Cha dượngBạn đang đọc truyện Cha Dượng của tác giả Tứ Khuyết Nhất. Trích đoạnLần đầu tiên An Dịch nhìn thấy Chu Hậu Đông, cô liền biết dương vật của người đàn ông này rất đó An Dịch vừa mới bước vào tuổi dậy thì, mười ba tuổi đúng là độ tuổi ngây thơ đối với tình dục, tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hành vừa lúc bù đắp vào lỗ hổng nhỏ của nữ sinh đối với tình dục, tiểu thuyết đứng đắn lúc nào cũng sẽ viết một vài đoạn ngắn không đứng đắn, nhiều nhất chính là miêu tả nhân vật nam chính, chẳng hạn như là Dịch biết cái mũi có thể tượng trưng cho kích cỡ bộ phận sinh dục của người đàn ông là từ một quyển tiểu thuyết tên là bố dượng, cuốn tiểu thuyết này rất lớn mật mà để cho bố dượng yêu con gái riêng, tình yêu như vậy đã vi phạm luân lý đạo đức và đã đi quá giá trị quan chủ yếu lúc bấy giờ, cho nên cuốn tiểu thuyết này mới vừa được đưa ra thị trường liền bị cấm, An Dịch cũng chỉ vô tình mới mua yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Có Chết Cũng Không Ly Hôn hoặc Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70Thân mời Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền HìnhThể loại Ngôn tình hiện đại, đô thị, HEĐộ dài 36 chương Converter ngocquynh520EditorMẹ Bầu + sani94 Betaer Mẹ BầuTrong tất cả các môi trường đều có những quy tắc ngầm, cũng như muốn có được nơi làm chân chisnhh thì mình phải đánhh đổi mọi thử. Như nữ chính chỉ là một cô gái bình thường, một phóng viên thực tập trong Đài Truyền hình, một người con riêng không được cha mình thừa nhận. May mắn, cô được con trai của người anh cùng cha khác mẹ với mình giúp đỡ nên cuộc sống cũng tạm là Tổng Giám đốc Đài Truyền hình cao cao tại thượng, đẹp trai, tài giỏi, là niềm mơ ước của bao cô gái nhiên có một lần khi cô đi làm về muộn gặp phải bọn lưu manh, anh đã đóng trọn vai trò người hùng cứu mỹ nhân cứu cô thoát khỏi cảnh ngộ nguy từ lần gặp gỡ vô tình ấy, trái tim non trẻ của cô đã bị anh chiếm không muốn đánh mất bản thân để trở thành phóng viên chính thức trong Đài Truyền hình, nhưng trước sự uy hiếp của lão chủ nhiệm phòng, vì không muốn mình bị đuổi việc, cô đã tự nguyện đánh đổi bản thân để trở thành người tình bí mật của anh. Cô kết thân với một cô gái cùng làm việc trong Đài Truyền hình, nhưng không ngờ, cô bạn gái ấy lại là đối tượng mà anh đang tìm mọi cách để theo đuổi. Cô trở thành nô lệ của anh, thành công cụ để anh phát tiết mỗi khi anh tức giận, nhưng cô vẫn phải mỉm cười vẻ không sao cả với người bạn thân của được một chàng trai ưu tú theo đuổi, nhưng cô không có cách nào đáp lại, bởi trái tim cô đã trao trọn cho người đàn ông bạc tình kia mất rồi. Cô mang thai đứa con của anh, nhưng anh cho rằng cô đã dùng đứa con để níu kéo anh... cô nên bỏ hay nên giữ lại đứa con này đây?*****************Đoạn trích 1Người đàn ông say rượu, uống từng ngụm từng ngụm hết sạch toàn bộ nước trong chén!"Cô là ai?" Người đàn ông đã tỉnh táo ra rất nhiều, ngửng đầu lên hỏi cô gái ở bên cạnh!"Tôi là một phóng viên nhỏ, a... " Cô khẩn trương chạy lại bàn trà, cầm tập tài liệu tới. "Chủ nhiệm của chúng tôi bảo tôi mang tập tài liệu này lên cho tổng giám đốc ký tên!"Tưởng Vũ Hàng, Tổng giám đốc trẻ tuổi của MBS chợt kích động, lảo đảo đứng lên, một tay ôm lấy lấy cô phóng viên nhỏ kia!"Tổng giám đốc..." Quan Tĩnh sợ tới mức kêu to, thất kinh đẩy cánh tay giống như sắt của anh ra!Thật tuyệt, dáng người rất đẹp, eo rất nhỏ, ngực rất nở nang... cánh tay tráng kiện đụng chạm vào nơi ngực. Thật là lớn... căng đầy... mềm mại, cảm giác sờ vào thật thích... ngay tức khắc đã hấp dẫn dục vọng đàn ông của anh nổi lên! Bàn tay to của anh không kiêng nể gì nữa, một tay mò mẫm ở nơi ngực của cô, một tay đi tới nơi giữa hai cánh hoa của cô!"Tổng giám đốc, anh buông tôi ra, tôi chỉ là người mang tài liệu đến cho anh...!"Tưởng Vũ Hàng áp má vào bên tai cô nỉ non "Tôi thích cô! Cô rất đẹp, dáng người vừa vặn, đúng là loại thân hình tôi yêu thích! Hiện giờ cô cho tôi... tôi rất hy vọng, cô muốn gì... tôi sẽ cho cô... được không?""Không..." muốn cô dùng thân thể để trao đổi công việc ư? Cô không cần, chẳng đáng!Nụ hôn của anh vẫn áp sát, bàn tay to của anh thuận tiện vuốt ve trên người cô, đôi môi cực nóng không ngừng dao động ở trên cổ cô. "Xin cô đấy, đừng cự tuyệt tôi... được không? Tôi đã bị cự tuyệt... bị cự tuyệt đến mức không còn đủ tự tin nữa rồi! Nếu cô lại cự tuyệt tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ khóc mất... thật đấy!"************************Đoạn trích 2Quan Tĩnh vừa mở cửa phòng, từ bên trong căn phòng tối đen vang lên một giọng nói đầy châm biếm của đàn ông “Khá lắm, không ngờ cuộc sống về đêm của cô lại muôn màu muôn vẻ như vậy!"Cô chạy nhanh tới bật công tắc đèn, khi nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự xuất hiện ở trong phòng của mình, cô hưng phấn đến mức phát ra tiếng nức nở "Không phải là anh nói sẽ không tới đó sao? Chẳng phải là anh không cần em nữa sao?" Hai tay cô bưng kín lấy miệng, nước mắt cũng lập tức đã ươn ướt bàn tay mình!Nhìn thấy cô kích động như vậy, cũng không biết vì sao, vốn dĩ anh nghĩ sẽ hung hăng ép hỏi cô, chất vấn cô một trận, vậy mà cơn giận dữ trong người anh nhất thời giảm phân nửa!"Có phải cô đã ước gì tôi không cần cô nữa hay không? Bởi vì cô đã có người mới để vui vẻ rồi kia mà?"Không biết anh có chú ý tới ngữ điệu trong lời nói của anh có nồng đậm vị chua hay không,!******************Đoạn trích 3Ở bên trong phòng tuyến cảnh giới, Quan Tĩnh nhìn thấy Tưởng Vũ Hàng đi giày Tây đang cầm micro!Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị không sợ nguy hiểm của anh, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế xông thẳng vào trong khu vực bảo vệ." Vũ Hàng... " sự lo lắng của cô không lời nào có thể miêu tả hết được, nước mắt rơi lã chã!"Quan Tĩnh, sao em lại tới đây? Nơi này nguy hiểm lắm, em mau đi ra ngoài đi!" Tưởng Vũ Hàng tắt micro, tiến đến phía trước ngăn không để cho cô tới gần khu vực nguy hiểm!"Vũ Hàng, đừng mà..." Quan Tĩnh vừa khóc vừa lắc đầu, cô không muốn anh bị nguy hiểm, dù chỉ là chút xíu. Cô giật lấy micro của anh "Để em đến phỏng vấn cho, em là phóng viên chuyên nghiệp, em biết đưa ra tin gì mới có thể thu hút được ánh mắt của khán giả, em biết phỏng vấn điều gì mới là quan trọng nhất!"Tưởng Vũ Hàng không buông tay."Anh cũng đã từng được học về truyền thông, cũng có thẻ phóng viên, hơn nữa thành tích còn rất xuất sắc. Em hãy tin anh, nhất định anh sẽ thu thập được tin tức rất tốt!""Không, để em!""Không được, em là phụ nữ có thai! Em lại còn là mẹ của cục cưng của anh nữa... Tĩnh Tĩnh, hãy chăm sóc bản thân em và con của chúng ta cho tốt nhé!" Tưởng Vũ Hàng giữ hai bả vai cô, nhắn nhủ lại những lời chân tình thắm thiết "Ngàn vạn đừng khóc, anh sẽ không sao đâu!""Nhưng... rất nguy hiểm!" Cô nhìn về phía cách đó không xa, nơi có các nhân viên đang lội vào trong đường ống dưới nước để kiểm tra! Hiện tại cũng chưa rõ bom được chôn ở nơi nào, ngộ nhỡ không cẩn thận mà giẫm phải một cái thì...Thảm cảnh diễn ra sau đó... cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp!"Tĩnh Tĩnh, anh thật sự yêu em, xin em hãy tin anh!"... Tiếng NgườiGiới thiệu Tiếng người nói về khoảng thời gian 5 tháng trong cuộc đời một đôi vợ chồng trẻ đã sống nhiều năm ở Mỹ rồi về lại Hà Nội. Trong 5 tháng đó, họ vẫn rất yêu nhau trong khi vẫn nghĩ đến những người khác theo cái lối mà người đời có thể gọi bằng chữ "ngoại tình". "Ngoại tình" mà không hề ngoại tình bởi vì họ không hề dằn thì đây là một câu chuyện hôn nhân và ngoại tình? Không hẳn vậy. Tác giả đã chọn hôn nhân như một cái dây chằng chính trong cuộc sống con người bởi vì nó là sự hợp nhất cao nhất về mặt hình thức mà hai cá thể người đơn lẻ trong đời sống có thể đến được với nhau bằng lựa chọn có ý thức tình cha mẹ, anh em là thứ người ta không lựa chọn bằng ý thức được. Và tác giả đã thử đẩy các biên độ của nó; đẩy các khái niệm có tính hữu cơ mà xã hội vẫn gắn cho hôn nhân, như lòng chung thủy, sự phản bội, cái hợp nhất có ý chí này có thể làm những gì với con người và ngược lại con người có những lựa chọn gì với nó; ý tác giả đang muốn nói đến chữ "lựa chọn" như là lựa chọn chủ động và có tính nhân bản sau khi đã ở bên trong cái khung "hôn nhân". Có thể nào xóa mờ nó đi không, xóa được đến đâu, cái gì bị mất một cách thực sự và cái gì bị mất đi một cách ước lệ trong sự xóa mờ đó. Cao hơn, tác giả muốn biết từ sự xóa mờ đó, đâu là những câu hỏi thực sự mà người ta cần phải đối diện và trả lời trong cuộc sống; đâu là những câu hỏi chỉ có tính tu từ. Tác giả tin là việc phân biệt rõ hai trạng thái phân vân này là mấu chốt mang lại hạnh phúc cho con người. Quân Nhân Trong Khói LửaThể loại quân nhân, hiện đại, đô thị tình duyênSố chương 72 chương + 1NTEdit DươngTrong mỗi cuộc chiến tranh tàn bao luôn có những mối tình bất cảnh của câu chuyện được diễn ra ở chiến trường Myanmar vô cùng tàn bạo, nội chiến không tranh đổ máu là chuyện bình Tại Tư một lần đi công tác, vô tình gặp phải tình thế nguy hiểm, cô bị người Myanmar trói thành một cái bánh chưng. Sinh tử trước mắt, may mà gặp anh...[Văn án 2]Thượng Tá khu vực phía bắc Myanmar × tù binh bắt được ngoài ý muốn là phóng viên xinh muốn khống chế của hắn rất mạnh. Ừm... Các phương diện khác cũng rất -Lời tác giả1. HE, sủng sủng Không ngược không thảm, quá trình ngọt vô -Nhân vật chính Chu Giác Sơn × Du Tại Tư Diệt Thế Chi LongThể loại đô thị, huyền huyễn, mạt thế....Ở mạt thế đã 10 năm cứ như vậy mà Tô Hạo trãi qua,rồi cuối cùng cũng chết đi. Tuy nhiên hắn lại có cơ hội sống lại 3g trước khi mạt thể xảy ngờ hơn nữa là.... linh hồn của hắn nhập vào một con là Tô Hạo bắt đầu truyền kỳ của mình, gào thét tinh không, tiêu diệt thi hoàng thú thần, thôn phệ Thần Long, ngàn vạn vị diện tại vì hắn hung uy mà run rẩy!Hắn có nhiều danh tự Diệt Thế Chi Long, Tử Vong Hóa Thân, Bột Hải Chi Chủ... Quán Mì Tư CaChuyển ngữ Magic BeanThể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, chuyện tình nhẹ nhàng sâu lắng vừa tình yêu đôi lứa vừa từng cảm đồng đội của đôi bộ đội đặc chủng. Trong hoạn nạn mới gặp được chân tình cũng giống như công và thụ. Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây. Hào Môn Đệ Nhất Thịnh HônNữ chính là siêu trộm, còn nam chính là Tổng giám đốc giàu có. Từ ngày biết cô ta anh như người say mê khao khát được yêu hơn bao giờ cô dâu vừa mới cưới, niềm hứng thú mỗi ngày là được tiêu tiền. "Em muốn mua khu nhà cao cấp, 7 tầng!". "Được, mua!". "Em muốn mua xe thể thao, 7 chiếc!". Tất cả đều được anh ta đáp ứng."Em muốn dùng khu nhà cao cấp cùng chiếc xe thể thao kia để nuôi tình nhân!". Có phải đây là một sự đòi hỏi quá đáng của cô gái xinh đẹp? Mạch Thượng Nhân Như NgọcThể loại Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên... mà chả rõ nữaMở màn là một cảnh vô cùng nóng bỏng nhưng chỉ là hình ảnh cô đang dẫn dụ anh mà thôi, cô muốn thử xem anh có phải là gay như lời đồn không mà thôi. Nhưng cô nào đâu biết được cô lại đang mắc bẫy của đoạn ngắnNgười con gái nâng chân lên đè lên ghế. Dáng người mảnh khảnh hơi hơi cúi xuống, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Đôi mắt sắc hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm chàng trai đang bị mình vây lại, vẻ tìm tòi nghiên không nói gì cả. Cả cơ thể bao trùm trong màu nắng. Đẹp, đến kì lạ!Người con trai bị nhìn chằm chằm khẽ nhíu mày, gấp cuốn sách lại, phun ra một chữ "Xuống!"Trúc Ngải Mạch vẫn không di Hàn có chút khó chịu nhìn người thiếu nữ trước mặt. Cô hơi cúi người, cổ áo sơmi trễ xuống, thấp thoáng thấy được màu nude của chiếc áo lót thể thao ôm lấy vòng một nho nhỏ. Chiếc váy đồng phục quá ngắn, lại bị cô nhấc chân đặt lên ghế, lộ ra phần đùi trắng mịn. Anh hơi nuốt nước bọt, lần đầu tiên phát hiện ra bản thân lại thừa thãi testosterone đến càng thêm nhíu chặt, lạnh giọng nói "Xuống, lập tức!"Trúc Ngải Mạnh hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nhìn người kia, không hiểu sao lại nói một câu không trong ý định ban đầu "Hừ! Cậu, muốn đấu với tôi? Sở Bần Hàn, cậu, suốt đời cũng ở dưới tôi thôi!"Nói rồi, mới kiêu ngạo thu chân lại, rời đi. Một cơn gió nghịch ngợm khẽ chạy qua, nâng nâng tà váy. Nhẹ đến mức Trúc Ngải Mạch không hề phát hiện ra chút bất thường có một người khác, ánh mắt tối sầm, môi lại hơi hơi nở nụ như, là màu con trai khẽ thở dài, hơi lẩm nhẩm tự nhủ "Ở dưới? Ai trên, ai dưới còn chưa rõ đâu, lúa mạch trộn rau ngải ngốc ạ!"Nói rồi, lại khẽ cười ngây ngốc!Trích đoắn ngắn 20h ngày 1/1/XXXX"Vô Ưu", "chó săn" đệ nhất showbiz tung tin shock đầu năm, nã phát đạn đầu tiên cho một năm mới nhiều chuyện thú bùng bị đưa lên thớt lần này là Ảnh đế nổi tiếng nhất trong vòng 8 năm qua, Sở giật tiêu đề "Sở Ảnh đế không phải gay, là thật hay giả?"Phía dưới là một loạt ảnh vị Ảnh đế điển trai nào đó đang hôn một cô gái dưới tòa nhà Công ty truyền thông Chi đặc sắc hơn, kèm với đó, Vô Ưu còn "tặng kèm" 1 video 4GB quay tường tận quá trình theo đuổi Ảnh đế, cùng cú tát thần thánh của người con gái bí ẩn dành cho vị Ảnh đế nào đó!Các Đại Mạch kêu gào "Chị dâu đánh hay lắm! Sao có thể ôm hôn nhau ngoài đường phát cẩu lương như thế? Ủng hộ chị dâu nghiêm dùng gia pháp!"Các chị em fans nhà "một số" nữ idol "nào đó" "Đám Đại Mạch đó đúng là giở mặt nhanh như lật bánh tráng! YYY nhà tụi tui đẹp thế, chỉ vừa hơi chạm vào người Ảnh đế nào đó có chút mà đã lao vào táp như cún rồi. Nay lại tung hê một người không thấy mặt là chị dâu ư? Haha, méo biết là gái hay trai nữa đó! *mặt khinh bỉ.*"Người qua đường "Haha, vừa đầu năm mới đã có drama, mua bịch bắp rang ngồi đợi mấy người diễn trò nè!"Mà lúc này, nhân vật không rõ là gái hay trai nào đó đang nằm bẹp trên giường, thở hổn hển, giơ tay muốn cào nát cái bản mặt đẹp trai trước mắt, nghiến răng nghiến lợi "Sở Hàn! Khốn khiếp! Lăn xuống cho bà!"Sở Ảnh đế cười cười đáp "Tiểu Mạch, em nói anh say rồi mà!"Trúc Ngải Mạch nhíu mày, việc này có liên quan?Sở Hàn vẫn híp mắt cười cười, khuôn mặt như lão hồ ly lâu ngày đã thành tinh "Người ta say rồi. Người ta không thể kiểm soát được bản thân đâu!"Người nằm dưới muốn phun lửa, đôi mắt to tròn trừng lớn "Khốn khiếp! Sở Hàn, anh đây là cưỡng bức dân nữ!""Ồh!"_ người nào đó cảm thán, hành động lại càng nhanh hơn một chút, đổi lấy tiếng rên rỉ yêu kiều của người con gái dưới thân, bên môi lấp lánh ý cười đắc thắng, chỉ vào một góc đang có đèn nháy khi lóe khi tắt."Tiểu Mạch, bộ dạng này của em mang ra ngoài thì có ai tin là bị cưỡng bức chứ?"Lúc này, Trúc Ngải Mạch vốn hung dữ mới rụt vuốt lại sợ hãi "Sở....Sở Bần Hàn! Tên khốn! Anh.... anh dám quay lại? Anh,..., cái tên điên này!"Sở Ảnh đế có chút buồn cười, hôn nhẹ lên trán người con gái trong tim, khẽ thấp giọng "đe dọa" "Không những quay, còn muốn gửi cho bên "Vô Ưu" nữa kìa!"Cp Nam Ảnh đế vẻ ngoài dịu dàng nhã nhặn, bên trong tính cách điên cuồng, ác liệt × nữ quản lí bề ngoài lạnh lùng quyết đoán, bên trong lại nóng nảy khó loại đô thị tình duyên, thanh xuân vườn trường, ngọt, cẩu huyết xíu, gương vỡ lại lànhDự định 2 phần Phần 1 thanh xuân vườn trườngPhần 2 thành lập sự văn án chỉ nhằm mục đích thả thính, ai tin ráng chịu nhá!Tên chị nhà khá "dị".Nguồn gốc tên và biệt danh của chị nhà sẽ được bật mí trong truyện nhé! Tui không dám không định là "bá", nhưng mà sẽ "độc" Giày Ba Lê[Tác giả Cloudsyin - Thể loại Đô thị , Ngôn Tình ]Bạn đang đọc truyện Giày Ba Lê của tác giả Cloudsyin. Một thiếu niên nghèo khổ, lại đem lòng yêu mến một công chúa thật lâu…Công chúa nhỏ sống trong lâu đài cao vời vợi, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, cuộc sống hạnh phúc, tràn ngập yêu thương, cô nào hay biết có một chàng trai ở một góc tối, dáng vẻ lam lũ, quần áo cũ nhàu, lặng lẽ dõi theo cô, ngày này qua tháng trai chỉ dám ngắm nhìn công chúa từ xa, bởi cậu biết cậu không xứng với công chúa hơn nữa công chúa đã có người mà mình thích. Chàng trai chỉ có thể âm thầm giữ lấy tình cảm đơn phương của mình, cho đến một ngày trời cao rủ lòng thương xót, an bài cho hai người gặp nhau...Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Làm Dâu Nhà Giàu hoặc Ông Xã Em Là Thú Nhântimtruyen Mời các bạn tiếp tục đọc! Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các NgươiCô _ Giang Thục Anh là một nhiếp ảnh gia tài năng, nổi tiếng khó tính thẳng thắn, nên trong công việc được rất nhiều người nể trọng. Vì quá thẳng thắn có sao nói vậy không sợ trời không sợ đất, nên đã gần 30tuổi mà vẫn chưa có bạn kì nghỉ phép vì buồn chán liền tìm một cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian. Nhưng hôm sau cô liền nhận ra mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó, còn xui xẻo hơn là cô xuyên vào một nữ phụ ngu ngốc, kiêu căng còn lẳng lơ... Đã thế còn phải chết thảm nữa chứ! Trời ạ! Tại sao không cho cô thành nữ chính được mọi người yêu mến, còn có nhiều mỹ nam bảo vệ?Mà thôi kệ đi, đã lỡ xuyên vào đây rồi thì phải sống tận hưởng vậy. Nhưng không ngờ dù cô đã cố tránh đám người nữ chính nam chính, nhưng vẫn gặp phải họ.
CHƯƠNG 52Lý Cận Dữ từ chối Lý Trường 4, cỏ mọc, yến bay, hương thơm lan sau cuộc nói chuyện đó, Diệp Mông cũng không gọi lại cuộc nào nữa, thậm chí cả bà cụ cũng không nhận được cuộc gọi từ cô. Lý Cận Dữ cũng không gọi cho cô, nhưng lâu lâu sẽ nhắn một vài tin, có lúc là Diệp Mông chủ động, có lúc lại là Lý Cận Dữ chủ động, lời ít ý nhiều.[Mông Ăn chưa?]Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.[LCD Ăn rồi.][Mông Tốt, em đi làm việc đây.][LCD Ừ.]Hoặc là....[LCD Ngủ chưa?][Mông Ừ. Có việc?][LCD Không?][Mông Ngủ ngon.]Kiểu nói chuyện có còn hơn không này diễn ra trong một thời gian dài, đôi bên đều tự hiểu, không nhắc đến vấn đề mẫn cảm kia nữa. Đêm đó những câu nói khàn cả giọng và nước mắt của Lý Cận Dữ cũng không khiến Diệp Mông đau lòng, cô chỉ đang im lặng đợi, đợi một kết cục, đợi cảnh sát nói cho cô chân tướng, rằng Lý Lăng Bạch vô tội. Dù quan hệ giữa Lý Lăng Bạch và Lý Cận Dữ có tệ đến thế nào, nếu chuyện này có liên quan đến Lý Lăng Bạch, cô không thể giả vờ như không được nữa, bất cứ chuyện gì cô cũng có thể vì Lý Cận Dữ mà thử thách giới hạn của mình, duy chỉ chuyện này, cô không thuyết phục được bản Cận Dữ đi thay lại ảnh chứng minh thư, vì Diệp Mông nói tấm ảnh cũ nhìn không có sức sống. Bức ảnh đó anh chụp vào năm 16 tuổi, có bị mất một lần, làm lại nên hạn đến tận 2023, từ đó đến giờ vẫn chưa thay. Anh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, thợ chụp ảnh nói thôi anh không cười cũng được. Nhưng anh thấy có chụp thế nào cũng không có sức sống, trầm trầm như phát ra tử đó anh vô tình phát hiện tấm ảnh trong tờ chứng nhận kết hôn, anh cười vô cùng thoải mái, bên cảnh còn có Diệp Mông dịu dàng cưng ngày đó của Diệp Mông như vang lên bên tai anh “Trong mắt em anh chính là bạn nhỏ, là kiểu em vô cùng vô cùng thương anh.”Anh cúi đầu nhìn ngày tháng, chỉ mới là chuyện của tháng trước thôi, mà như đã qua mấy đời gian như con sông dài, bọn họ lại như cát sỏi hư vô, rất nhanh đã bị bao phủ giữa tầng tầng lớp lớp con người, núi sông như cũ, gió mưa không sờn. Có người hạnh phúc kết hôn, có người vứt bỏ tình cũ, có người cuối cùng cũng gặp lại được nhau giữa biển người mờ mịt, có người lại bị gió thổi đi ngàn dặm, cũng có người rửa tay gác gian này mỗi ngày đều không ngừng biến hóa, trừ chờ đợi này quá đằng đẵng, cuối cùng anh cũng đợi không được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn tháng tư, anh gửi cho Diệp Mông một tờ thỏa thuận ly Mông không nhắn tháng tư, anh bước ra từ bệnh viện, lại gửi cho Diệp Mông một tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, cũng không thể ép được cô quay Diệp Mông vừa nhìn đã biết [Mông Em vẫn nhận ra được chữ của cô hai.][LCD Anh muốn gặp em.]Diệp Mông không nhắn lại tháng tư, Dương Thiên Vỹ có về quê một lần, Lý Cận Dữ nhốt mình trong nhà cả ngày, đèn cũng không bật. Dương Thiên Vỹ có chìa khóa của nhà anh, vừa vào phòng đã thấy nhà cửa tối om, còn tưởng không có ai ở nhà. Vừa đặt mông xuống sofa thì một giây sau đã giật nảy lên, sợ đến thét lên “Mẹ nó! Cái gì thế?”Người đàn ông đang cuộn mình trên sofa, một chân duỗi thẳng, một chân gấp khúc, khuỷu tay đặt lên che mắt, giọng nói uể oải “Gì đấy?”Giọng anh khàn khàn, rời Thiên Vỹ biết cổ họng anh vốn không tốt, nhưng lần này nghe thấy vẫn kinh ngạc, hoài nghi hỏi “Em nghe nói gần đây anh thi công chức mà? Sao lại để cổ họng thành ra thế này?”Lý Cận Dữ ngủ không được, ngồi dậy, nghiêng người tìm gói thuốc, quơ tay trong không khí, anh bắt trúng thùng rác, lại dựa ra sau, ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy tay che mắt, hỏi Dương Thiên Vỹ “Có thuốc không?”Cổ họng khàn khàn phát ra từng chữ, ba chữ thì chỉ nghe được hai, chữ ở giữa như phát lên không ho ho cho cổ họng bớt khản đặc, thốt ra một chữ “Thuốc.”Dương Thiên Bỹ ném gói thuốc qua, quay đầu nhìn trên bàn đầy tàn thuốc, không khác gì khói lửa nhân gian, kinh hãi đẩy anh ra, gào lên “Mẹ nó, là của anh hết? D*t mẹ anh, anh mẹ nó còn muốn sống không! Mẹ! Anh điên rồi!”Giọng của Dương Thiên Vỹ khiến Lý Cận Dữ hơi ngây người, trong căn nhà này đã mấy ngày nay không nghe được tiếng nói lớn đến vậy, anh nhất thời không kịp thích ứng, lỗ tai ong ong, vừa ngậm thuốc vào miệng vừa nhắm mắt lại, nói nhỏ “Hạ giọng lại, bà đang ngủ.”Lý Cận Dữ nói xong, nhịn không được ho hai tiếng, cả thuốc cũng bị văng nó đến thuốc cũng ngậm không nổi. Cậu mới rời khỏi đây hai ba tháng mà anh họ cậu đã lên Tây Thiên lịch kiếp sao? Dương Thiên Vỹ nhìn bộ dạng như sắp chết của anh mình, vừa giật lại điếu thuốc và bật lửa trong tay anh, vừa rống lên một câu “Mẹ nó chứ anh nhìn anh xem thành cái dạng gì rồi, cả người đều thấy được mạch máu rồi!” Nói xong cậu kéo rèm ra, để ánh sáng chiếu vào, căn phòng hơi sáng lên, không khí cũng trong lành hơn. Dương Thiên Vỹ lại ngồi xuống bên cạnh anh, châm cho mình một điếu thuốc “Nói đi, anh gặp phải chuyện gì, cần tiền hay cần mạng?”Lý Cận Dữ bất động, ngửa đầu ra sau sofa, cánh tay vẫn gác lên mắt, không nói lời nào. Hồi lâu sau mới nói hai chữ, thản nhiên tự giễu “Cần mạng.”Có ánh sáng, những hạt bụi trong không khí cũng trở nên rõ ràng hơn, tản ra xung quanh. Dương Thiên Vỹ nhìn chằm chằm anh, im lặng hồi cùng cậu nói “Nếu khó quá thì em giúp anh gánh một nửa, nhưng anh đừng ép mình đến đường cùng.”Lý Cận Dữ không nói gì.“Vì Diệp Mông?”Hai người họ không công khai, cũng chưa đăng gì về chuyện kết hôn lên wechat, tính cách Lý Cận Dữ như thế nào, cậu là người rõ nhất. Gần đây Diệp Mông cũng ít đăng bài, nhưng trước đây hai người lâu lâu có tương tác qua lại, có thể nhìn ra ẩn tình, tuy anh cậu ngoài mặt thì tỏ vẻ đểu cáng nhưng chưa từng trêu ghẹo bạn bè trên wechat. Diệp Mông là người đầu Mông đến Bắc Kinh tuần đầu tiên đã mời cậu đi ăn, rồi nói luôn cho cậu biết tin tức động trời rằng hai người họ đã kết Thiên Vỹ lúc đó giống hệt người trong truyện tranh, kinh ngạc, hóa đá, rơi kính cận, mồm miệng há hốc rồi cả người như biến thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng khó khăn lắm mới ngồi lại bình thường, hoàn hồn mới lấy điện thoại quấy rối Lý Cận Dữ một đêm “Sao anh cưa đổ được thế mẹ nó mẹ nó mẹ nó”, “Anh cưa đổ nữ thần của em nữ thần của em nữ thần của em rồi anh không bằng cầm thú”, “Anh dám động thủ với chị ấy anh cái đồ mặt dày không biết xấu hổ”, “Mẹ nó ngủ không được rồi anh đền chị lại cho em.”Dương Thiên Vỹ đã quên hôm đó Lý Cận Dữ nhắn lại thế nào, có lẽ lúc ấy anh cũng chẳng thèm quan tâm. Cậu thở dài một hơi, nói với anh “Mấy ngày trước em gặp chị ấy ở Bắc Kinh.”Lý Cận Dữ vẫn ngồi đó, châm một điếu thuốc. Dương Thiên Vỹ liếc qua, nhưng không nói anh nữa, chỉ tiếp tục câu chuyện “Nhóm của em mở tiệc ăn mừng, công ty chị ấy cũng tổ chức liên hoan ở đó, hai người tình cờ gặp nhau, có nói vài câu.”Lý Cận Dữ cong người, tay cầm thuốc hơi dừng lại rồi đưa vào miệng, châm lửa “Nói gì?”“Chuyện linh tinh thôi, không nhắc đến anh,” Dương Thiên Vỹ đâm anh một nhát, “Sao em biết được là giữa hai người xảy ra chuyện gì chứ, chị ấy không nói gì, nhưng tâm trạng chị ấy rất tệ, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp chị ấy ở phòng bệnh không?”Phòng khách ngập tràn khói thuốc, bên ngoài vườn, Bình An đang phát ra tiếng gặm nhấm thức ăn. Lý Cận Dữ nghiêng người gạt tàn thuốc, “ừ” nhẹ một Thiên Vỹ lại nói “Em cũng không biết phải diễn tả thế nào nữa, chỉ cảm thấy rất xót xa, vì lâu rồi em mới thấy lại chị ấy, lúc còn ở phòng bệnh, chị vẫn là chị, làm gì cũng rất có năng lượng, ánh mắt sáng ngời. Nhưng lần này gặp chị ấy ở Bắc Kinh, cảm thấy chị ấy như mất hết sức sống, cũng không hề thoải mái, vô tư như trước nữa.”Nghe đến đây, Lý Cận Dữ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, không nhúc nhích, để thuốc tự cháy đến nửa Thiên Vỹ dập thuốc, có hơi mờ mịt nói “Có điều hình như anh còn thảm hơn chị ấy, vốn dĩ em định về “dạy dỗ” anh một trận, bây giờ em cũng không biết phải nói gì nữa. Em cũng không biết an ủi người khác, chỉ có thể nói cho anh câu nói mà em thích nhất trong Naruto, hạnh phúc mà có được một cách dễ dàng thì sẽ không dài lâu, hạnh phúc phải trải qua khổ đau mới không dễ dàng sụp đổ. Được rồi, em đi thăm bà dì đây.”Tối đó, ba người ăn cơm xong, Dương Thiên Vỹ vẫn chưa đi, cậu gom mấy hộp thức ăn nhanh vứt vào thùng rác rồi dắt Bình An đi dạo. Thẩu Cúc Hoa thoa phấn khắp người xong thì bước ra khỏi phòng, bất ngờ nói với Lý Cận Dữ “Ba Đậu, bà muốn đến nhà Từ Mỹ Lan ở vài ngày.”Lý Cận Dữ dập thuốc “Tại sao?”Thẩu Cúc Hoa lầu bầu “Bà không muốn ở cùng mày cho lắm, cả ngày mày quản bà từ sáng đến tối, cái này không cho cái kia không cho. Từ Mỹ Lan còn dẫn bà đến quảng trường khiêu vũ, mày có dẫn không?”“Chân bà có thể nhảy chắc?” Anh nhìn bà Cúc Hoa trợn ngược mắt “Không nhảy thì bà ngồi bên cạnh xem cũng được chứ, bà thích gì mày đều không thích. Từ Mỹ Lan nói rồi, bà ấy đã dọn cho bà một phòng, đợi sau khi Diệp Mông về thì bà dọn qua đó ở hẳn với bọn họ luôn, nhà họ to biết bao nhiêu, nghe nói là biệt thự cũ đấy.”“Có phải ông ngoại cháu gọi điện cho bà không?” Lý Cận Dữ Cúc Hoa khoát tay “Ông ngoại cái gì? Không biết không biết, mai mày đưa bà đến nhà Từ Mỹ Lan, còn lại, mày muốn đi tìm ai thì tìm.”Lý Cận Dữ im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một góc bàn, sau đó lại dời mắt, nói “Xin lỗi, bà nội.”Thẩu Cúc Hoa vẻ mặt như muốn hỏi mày thần kinh à “Gì đấy, nổi điên à?”“Cháu phải quay về một chuyến.”“Về đi về đi, người từ nhỏ được bao bọc mà chịu tý khổ là đã thấy cuộc sống thật gian nan rồi, người mà trong mắt không vướng nổi một hạt cát, trong lòng sẽ thấy toàn khổ đau, đã tận hưởng một quãng thời gian đẹp đẽ thì cũng không thể vương vấn mãi không quên được chứ. Đều còn quá trẻ.” Nói xong, bà lại đẩy xe lăn lưng tuổi già hơi còng xuống, dưới ánh chiều tà, bà chậm rãi lăn xe, cuối cùng dừng ở dưới đồng hồ quả lắc, cặp mắt tang thương như thấy được những năm tháng long đong đã qua. Bà như đang nói với chính mình, lại như đang nói với anh.“Đợi mùa xuân năm sau hoa nở lại rồi, nhất định phải cuốc lại đất trong vườn mới được.”Trước khi Lý Cận Dữ rời khỏi trấn Ninh Tuy, anh có ăn một bữa cơm với Phương Nhã Ân ở quán đối diện bệnh viện. Quả nhiên, cô biết được ít nhiều những chuyện xảy ra gần đây. Diệp Mông đã kể với cô không ít. Thực ra Lý Cận Dữ cũng yên lòng hơn, ít nhất còn có người có thể nghe Diệp Mông nói. Cuối cùng anh đưa cho Phương Nhã Ân hai cuốn sách về phương pháp loci “Nếu Giai Vũ có hứng thú thì em có thể gửi hết tất cả những sách em từng đọc ở Bắc Kinh về, nếu thằng bé thấy phí sức quá thì cũng đừng miễn cưỡng.”Phương Nhã Ân đặt sách sang một bên, một tay đặt lên bàn, một tay cầm đũa nói “Định quay lại thật sao?”Lý Cận Dữ dựa vào ghế, không ăn gì, chỉ uống hai ngụm nước, ừm một tiếng.“Ăn đi, dạo này cậu gầy đi nhiều đấy, Diệp Mông mà thấy chắc chắn sẽ xót lắm,” Phương Nhã Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời, lá xanh như rực rỡ hơn, thở dài, “Tại sao lại bất ngờ quyết định quay về vậy?”“Chị cảm thấy chị ấy là người thế nào?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô, đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi một Nhã Ân lần đầu tiên nghe thấy anh gọi Diệp Mông như thế, bất chợt nhận ra trong mắt Lý Cận Dữ có gì đó khác đi, cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, một đống từ lăn lộn trong cổ họng cô, cuối cùng cô chọn hai từ thích hợp nhất “Thoải mái, có năng lượng.”Anh gật gật đầu “Cho nên em mới chọn quay về.”Cô thoải mái, độ lượng, tận tình, vô tư, yêu hận rõ ràng, cũng không chịu thua thiệt, cũng chính vì thế mà ánh mắt cô luôn sáng ngời, làm gì cũng tràn đầy năng lượng. Mà trong mắt anh lại chỉ có sự âm u, như người bị chôn dưới vực sâu, lại còn mưu đồ kéo cô xuống bầu bạn, giữ lại ngọn nến cuối cùng nhỏ nhoi trong nội tâm anh, úp úp mở mở, mập mờ cùng anh sống hết một nắm lấy chiếc cốc, vân vê hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đó, tự giễu nói “Hôm đó Dương Thiên Vỹ nói, cô ấy vì em mà mất đi năng lượng vốn có rồi. Lúc đó em mới phát hiện, so với việc cô ấy không yêu em, em càng không chịu được việc cô ấy hoài nghi chính mình.”*Rầm!Thai Minh Tiêu đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Anh chau mày, chắc là một nửa tủ rượu đều bị uống hết rồi. Thai Minh Tiêu đi quanh một vòng mới tìm thấy được Diệp Mông trong toilet, mặt cô ướt nhẹp, tay đang cầm khăn lau mặt, thấy Thai Minh Tiêu đá chìa khóa xe, mặt đầy vẻ đắc ý đứng trước cửa, cô không khỏi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lãnh đạm trở lại “Sao anh vào được? Tôi thay mật khẩu rồi.”“Đoán xem.”Diệp Mông lười đoán, vứt khăn mặt vào thùng rác “Thích nói hay không?”Thai Minh Tiêu thở dài “Chị đại à, chị không có khóa cửa, tối qua lại uống say à? Cửa cũng không thèm khóa? Cẩn thận bị người ta cưỡng gian đó.”“Thế à? Tôi nhớ tôi khóa rồi.”“Nếu không sao tôi vào được. Cô uống bao nhiêu rượu rồi? Sao cả nhà đều nồng nặc mùi rượu thế?” Thai Minh Tiêu quay về phía sau, quét mắt một lượt.“Không có,” Diệp Mông tắt nước, “Tối qua không cẩn thận làm rơi một bình rượu vang, anh đến làm gì?”Thai Minh Tiêu không tin, dùng mũi chó ngửi ngửi, cả người nồng nặc mùi rượu, nhưng anh ta cũng không truy đến cùng, đá chìa khóa xe, cười ngượng ngập “Sáng nay không cần đến công ty nữa, chiều cần cô đến Quảng Châu một chuyến.”..........Mà điều Diệp Mông không hề hay biết chính là, một giây trước khi cô lên máy bay, đang mở điện thoại để chỉnh lại chế độ máy tiếp theo, có một dòng trạng thái làm nổ wechat của cô trong nháy mắt, vì có người đăng 30 dòng trạng thái liên Minh Tiêu “Trời đựu, mẹ nó, ông đây khóc lớn, cậu ngốc ngọt ngào quay lại rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quán ăn này rất đông người, sau tiếng thét kinh thiên động địa kia, đừng nói đến đám Kiều Mạch Mạch, ngay cả những khách hàng không liên quan đều quay đầu lại nhìn hai người họ. Phục vụ cũng mang theo ánh mắt tò mò không kém bưng đĩa sủi cảo nóng hổi lên cho vị “trai đểu” Cận Dữ thong thả dựa vào ghế, hệt như một tên đang nợ đào hoa thật, vẫn tư thế ta đây tung hoành tình trường đã lâu, tay lấy chai nước tương trên bàn qua, cũng không quên hỏi cô “Có cần ớt không?”Diệp Mông cảm thấy sau này hai người họ không thể cãi nhau được, vì Lý Cận Dữ đã nắm được bài của cô rồi, tất cả chỉ dựa vào mỗi mình tâm trạng của anh. Nghĩ vậy, cô cũng nhập vai luôn, nắm lấy cánh tay anh, khóc thút thít nói“Anh chạm rồi, anh chạm rồi, hai người còn chụp ảnh nữa, huhuhu. Anh là đồ đểu cáng, em ở nhà tận sức tận lực chăm sóc bà và em gái, anh thì lại ở bên ngoài cùng người con gái khác.”Lời vừa thốt ra, Lý Cận Dữ thực sự bị miệng người ngoài phỉ báng cho hết lời, nhận lấy cả chục cái trừng mắt. Quần chúng xung quanh không ngờ đến, có điều trong cái hóng hớt còn phóng ra cả ánh mắt ngưỡng Cận Dữ nghe xong đen mặt, có cần diễn sâu để nói xấu anh như vậy không. Anh vốn đang nhàn nhã nhét một miếng sủi cảo vào miệng, nghe đến đây, lập tức bỏ xuống, nửa thật nửa giả uy hiếp “Thiếu đòn phải không?”Diệp Mông tựa như trúc trong rừng, kiên định diễn tiếp vai này “Em phải chia tay anh thôi, nhưng anh trả lại 50 vạn em gái anh nợ em cho em đã. Em gái anh vừa hay đang ở bên kia đúng không? Em đi nói thẳng với con bé luôn.”Kiều Mạch Mạch cúi đầu, ngoảnh mặt làm ngơ. Cô hình như đúng là có vấn đề. Hai tên đó vừa thanh toán xong chuẩn bị rời đi, Diệp Mông đã rất nhanh nhẹn chạy đến túm lấy Kiều Mạch Mạch, cười hề hề nói với bọn họ “Hai vị đại ca, xin chờ một chút.”Kiều Mạch Mạch bất ngờ bị Diệp Mông kéo lại, cuối cùng cũng có chút cảm giác, tê tái ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt khô như biển chết bất chợt lóe lên tia bối rối, phản ứng đầu tiên là muốn trốn Mông khẽ gõ lên cổ tay cô, ý bảo cô đừng hoảng Mạch Mạch cứng thân cô bé lạnh ngắt, như một bộ xương khô không còn mạch máu nào. Tim Diệp Mông cũng đập thình thịch, như thể đang nắm phải một cành cây khô không còn sức sống. Diệp Mông sợ hai tên kia nhìn ra sơ hở, trực tiếp nói với cô bé “Kiều Mạch Mạch, chị và anh em chia tay rồi, vì thế xin em trả 50 vạn cho chị.”Cả một buổi chiều, Kiều Mạch Mạch bị hai tên tự nhận là “thợ chụp ảnh” người mẫu cơ thể uy hiếp cô chụp những tấm ảnh không đường hoàng, bọn chúng vuốt ve trên người cô kêu để tìm cảm hứng, rồi đe dọa không nghe lời sẽ công bố những bức ảnh nhạy cảm bọn chúng ép buộc cô chụp, giở mấy trò BDSM Body shaming làm nhục thân thể trên người cô bé.... cô kinh hãi, hoảng sợ, thét chói tai trong vô Mạch Mạch không hẳn là một cô gái bảo thủ, cũng từng yêu qua nhiều người, cũng tương đối phóng khoáng, cho nên lúc đầu bạn trai tìm cô, cô thoải mái đồng ý, người mẫu cơ thể cũng được xem là một nghề hái ra tiền. Ai ngờ gặp phải hai tên biến thái, trong hai chiếc máy ảnh kia đều là ảnh của Mạch Mạch toàn thân tê tái, nhưng cô vẫn cảm giác được, Diệp Mông đang nắm lấy tay cô, nhẹ gõ ba là ám hiệu giữa cô và anh họ, trước đây lúc cùng anh họ chơi thoát khỏi mật thất, hai người đã giải được một mật mã, viết tắt là sợ, anh ở Mạch Mạch khống chế cho toàn thân thôi không run nữa, thấp giọng nói “Em không có tiền.”Diệp Mông bình thản, cười cười “Không có tiền, thế thì em không được đi, bây giờ chị không muốn ở cạnh anh em một phút một giây nào nữa, ngay lúc này, chúng ta nói rõ ràng hết với nhau, tiền em nợ chị rốt cục khi nào em mới trả?”Kiều Mạch Mạch nhìn quanh một vòng, không thấy Lý Cận Dữ, trong lòng có hơi hoang mang, lại sợ liên lụy đến Diệp Mông, chỉ đành lắp bắp nói “Em..... em lát nữa.... còn có việc.”Diệp Mông hướng ánh mắt về phía hai tên kia, cố gắng cười đến ngây thơ, nói với Kiều Mạch Mạch “Rất xin lỗi em, chị đành báo cảnh sát thôi, tiền anh em với em nợ chị, chị chỉ đành nhờ cảnh sát xử lý vậy. Đừng trách chị không niệm tình cũ, là do thằng anh của em đểu quá.”“Không cần báo cảnh sát,” Một trong hai tên kia bỗng lên tiếng “Tôi và người anh em này ra sau ngõ hút điếu thuốc, hai người mau mau nói chuyện tiền bạc cho nó rõ ràng đi.”Hai tên kia nói xong đi về phía ngõ, tên hơi lùn tính cảnh giác rất cao, lâu lâu lại quay đầu nhìn Diệp Mông, nghi ngờ “Sẽ không xảy ra chuyện chứ anh?”Tên cầm giá chụp ảnh nói “Xảy ra chuyện mày không biết chạy à, chắc sẽ không sao đâu, Kiều Mạch Mạch thiếu tiền như vậy, nó không dám nói gì về chúng ta với cô kia đâu, tự cắt đường sống của mình, trừ phi nó không muốn ở lại trấn nữa. Yên tâm đi, làm ngành này thì làm gì có đứa con gái nào trong trắng đâu, cứ trông chừng chúng, nếu có tình huống xấu thì chúng ta cứ chạy trước. Sau này quay lại xử chết con đ* thối Kiều Mạch Mạch.” Nói xong, mắt y lóe lên một tia tàn nhẫn.“Con đ* thối.” Tên lùn cũng mắng theo một tên đứng ở ngõ, vừa mắng người vừa hút thuốc, thuốc vào trong phổi khiến tinh thần chúng phấn chấn, ánh mắt dần lộ rõ vẻ thô tục, mắt lóe lên màu xanh lục, như hai kẻ ẩn nấp trong bóng tối chờ thời cơ đi săn. Tên lùn đạp một chân lên tường, thô lỗ nhổ nước bọt “Haha, không biết con kia có làm không nhỉ, dáng người của nó đỉnh hơn con Kiều Mạch Mạch nhiều, điện nước đầy đủ, còn có cặp đùi kia, vừa bước vào là em để ý ngay. Lần sau, phải tìm một đứa dụ nó đến.”Diệp Mông cầm điện thoại mở máy tính tính toán, rất nghiêm túc nói với Kiều Mạch Mạch 50 vạn đó nếu phân ra trả theo kỳ thì bao lâu mới hết nợ, mỗi kỳ phải trả bao bộ dạng nghiêm túc của cô, Kiều Mạch Mạch không khỏi sinh ra cảm giác hình như mình nợ chị gái này 50 vạn thật, cô nhìn xung quanh “Anh em đâu?”Diệp Mông không ngẩng đầu lên, lướt lướt điện thoại “Không biết, chắc là về nhà ngủ rồi cũng nên.”“Thế chúng ta ngồi đây làm gì?”“Đợi.”“Đợi cái gì?”Diệp Mông cúi đầu nhìn thời gian “Đợi đến 7 giờ 45, đợi mấy bà cụ ở quảng trường khiêu vũ xong.”Đây là ngõ hình chữ L, dài đến cả cây, đuôi L dẫn đến cửa sau của một hộ gia đình giàu có, nhưng sau này hộ này chuyển đi Quảng Đông, cả khu trở thành bãi đất trống, kết quả mấy năm trước lại có một người chết ngay chỗ đó, chủ đất cho rằng khu này có điềm nên niêm phong lại cửa sau, thành ra chỗ này trở thành ngõ cụt, bên trong cũng không lắp ở hộ dân cư đối diện con ngõ thì có lắp camera, có thể thu lại được toàn bộ phần I của chữ L, bên trong không có người ra, người bên ngoài đi vào nếu dò camera sẽ nhận diện được vô cùng rõ Cận Dữ lười biếng dựa vào bức tường cuối ngõ, một tay đút túi, một tay nhặt quả bóng chày không biết từ đâu ra, đập lên đập xuống dưới đất, có vài người qua lại rồi trả lại sự yên ắng cho con hẻm, chỉ có thể nghe thấy tiếng quả bóng đập xuống đất, nhưng không thấy tên kia nghe được tiếng bóng, hoang mang.“Anh, anh nghe thấy không?”“Có người đập bóng ở phía sau thôi mà, mày hoảng cái gì. Có tật giật mình à?”“Em không giật mình, tuy là chúng ta chưa làm gì đến mức xấu xa, nhưng con đ* thối đó mà tìm cảnh sát thật thì mấy tấm ảnh mình chụp đó, cũng rắc rối lắm.”“Sợ thì mày đừng có làm!” Tên kia mắng một câu, cười khinh bỉ “Vừa nãy không phải cũng lớn mật lắm sao, còn muốn dụ dỗ con kia mà?”Tên cầm chân máy chêm thêm một câu “Yên tâm, chỉ là vài tấm ảnh, không sao đâu.”7 giờ 45 phút, Lý Cận Dữ vẫn thản nhiên, ung dung đập bóng, cuối cùng liếc nhìn thời gian, con hẻm vang lên đủ tiếng tạp âm, chắc là các bà cụ đang rời khỏi quảng qua một phút nữa, lúc này người tập trung đông nhất, các bà chen chúc nhau xuyên qua con ngõ, có thể vừa vặn che kín camera, nhưng anh vẫn chú ý đến góc quay.“Sự đông đúc của các bà cụ em có thể hiểu, dù gì các bà cũng ưa thích chen chúc đi cạnh nhau, nhưng dựa vào chiều cao của các bà, có thể che được anh em sao?” Kiều Mạch Mạch giác Diệp Mông cho rằng không thể, nhưng Lý Cận Dữ nói có thể, anh nói được thì tức là được, chắc anh đã tính toán kỹ góc độ rồi. Có điều năng lực quan sát của Lý Cận Dữ vẫn làm Diệp Mông kinh ngạc, dù gì không phải ai cũng có thể nhớ được chuẩn xác thời gian nghỉ ngơi tập luyện của các bà cụ và góc độ của camera. Anh bình thường chắc rảnh lắm, cái tiểu tiết này mà cũng soi ra được.“Kiều Mạch Mạch, em muốn báo cảnh sát không?” Diệp Mông nhìn cô, Mạch Mạch ngây người, như thể không ngờ Diệp Mông sớm đã nghĩ ra, chua chát nói “Hai người đều đoán ra rồi?”Diệp Mông khoanh tay, dựa vào ghế “Những người có mắt nhìn ở đây chắc đều đoán ra được hai tên kia giở trò. Chỉ có điều bọn họ không muốn tự chuốc phiền phức, anh ấy là anh trai em, anh ấy cũng hết cách.”Kiều Mạch Mạch rốt cục cũng hiểu được ý đồ của hai người họ, tốn công tốn sức giả vờ cãi nhau trước mặt mọi người, lại lợi dụng các bà cụ đi tập về để tránh camera. Nếu không phải vì nghĩ cho thể diện của cô, hai người họ cứ trực tiếp báo cảnh sát rồi thong thả đợi cảnh sát đến xử lý. Nhưng nếu làm vậy, chắc cô không còn mặt mũi nào mà sống ở đây nữa rồi?Môi Kiều Mạch Mạch nứt nẻ, như dính chặt lại với nhau, hồi lâu mới mấp máy môi nói “Anh em dẫn họ vào ngõ là để xóa ảnh sao?”“Chứ chả lẽ đánh bọn họ một trận chắc? Cái thân thể yếu đuối của anh em chịu nổi sao?” Diệp Mông cúi đầu nhìn thời gian, gõ gõ lên bàn “Có điều phải dùng thủ đoạn đặc biệt một chút, chỉ đành che camera lại. Chị đi lái xe đến đây, chắc anh em cũng sắp ra rồi.”“Người anh em, cậu nói thật sao? Cậu thật sự có đường?”Hai tên kia ngậm thuốc, nhìn nhau không dám tin, tên cầm chân máy thuận tay đưa cho Lý Cận Dữ một điếu thuốc, anh không nhận, tay vẫn đút vào túi, dựa người vào tường, lơ đễnh đập bóng, cười cười “Có, biết web đen không?”Tên cầm chân máy nói “Biết, nhưng không rõ mấy tên khách hàng trên đó có đáng tin không?”“Nói thế này, bình thường các ông tiếp xúc với khách hàng đều qua qq, wechat, là tên thật hết, nên kiểu gì cũng bị bắt. Chỉ có web đen mới đảm bảo, vì ở trên đó thông tin đều là ảo, phía cảnh sát cũng bó tay.”Có thể nói, web đen có một lượng khách đông đảo, nếu chúng mở một kênh trên đó thì có thể giàu to. Nhưng vòng thẩm tra của web đen cũng rất nghiêm ngặt, đề phòng có cảnh sát nằm vùng thâm nhập lúc nào không hay, thông thường rất khó để mở nguồn tiêu thụ trên web đen, chúng thực ra cũng đang tìm đến con đường điều chúng vẫn cảnh giác hỏi “Sao tụi này có thể tin cậu được?”Lý Cận Dữ cúi đầu mở di động, nhập một địa chỉ giả vào, trang chủ bỗng chốc hiện ra trang web màu xanh, toàn là tiếng Anh, anh nhanh chóng nhập mật mã, đăng nhập vào tài khoản, đưa cho chúng xem ảnh tối qua vừa mua, thản nhiên hỏi “Người anh em, đã tin chưa?”Hai tên kia chậc một tiếng, không ngờ anh trai này cũng xem mấy thứ kích thích lùn nói “Bạn gái cậu đẹp thế mà còn phải đi xem hình à?”Anh hừ một tiếng, cất điện thoại vào túi, dựa vào tường, lười biếng tung hứng quả bóng trong tay “Nếu không phải vì em tôi, tôi thèm quản đấy, con bé đã cầu cứu tôi rồi, hết cách, người làm anh cũng đành làm tròn bổn phận, đúng không?”Như nếu nghĩ kỹ lại, màn giao dịch này cũng không hề lỗ. Kiều Mạch Mạch chỉ là một trong những người mẫu của chúng, Lý Cận Dữ cũng chỉ yêu cầu xóa ảnh cô, đối với chúng mà nói không có thiệt hại lớn. Mà nếu có thể nhân cơ hội này đổi một kênh trên web đen thì có thể mở ra một lượng khách hàng tiềm năng. Dù tên nhóc có lừa bọn chúng đi nữa, thì cũng chỉ là mất đi cô mẫu nhỏ Kiều Mạch Mạch mà thôi, màn giao dịch này, nghĩ thế nào cũng thấy cầm chân máy vẫn còn giữ lại sự cảnh giác cuối cùng “Vậy thế này, cậu giúp bọn này liên lạc mở đường trước, chúng tôi nhất định xóa ảnh cho em cậu.”Lý Cận Dữ cúi đầu cười, vẻ mặt lơ đễnh “Các người không có tư cách nói điều kiện với tôi. Kiều Mạch Mạch chỉ là em họ tôi, không phải vợ mà cũng không phải em ruột tôi, tình cảm giữa tôi và con bé cũng không sâu sắc đến thế, các người xóa hay không, giao dịch hay không, kiếm tiền hay không, tôi sao cũng được.”Woa, đúng là trai đểu chính hiệu. Người xấu thì sợ cái gì, chính là sợ những tên đểu đến mất cả tính người. Lúc này đây, thế chủ động hoàn toàn nằm trong tay Lý Cận Dữ.“Không làm thì tôi đi đây.” Lý Cận Dữ vứt quả bóng, xoay người rời đi.“Đợi chút đã.” Tên cầm chân máy trầm ngâm chốc lát, nghiến răng, thoải mái nói “Xóa, bây giờ xóa luôn, cậu giúp bọn này mở một kênh trên web đen đi.”Tên lùn dường như còn hơi do dự, ngập ngừng nói “Anh! Sao anh biết tên này đáng tin hay không!”Tên cầm chân máy xem như không nghe thấy, lấy thẻ nhớ trong máy ra, trong lòng hạ quyết tâm “Nó có đòi hết ảnh đâu, chỉ có Kiều Mạch Mạch thôi, thế thì dù có bị lừa chúng ta vẫn có hàng khác, đưa thẻ trong máy mày cho nó Cận Dữ cầm hai thẻ nhớ “Sao tôi biết được hai người không sao lại bản khác, Baidu Cloud đâu?”“Đã kịp sao lưu gì đâu, ảnh iếc trong này hết, mấy cái thẻ đều mới đổi, chỉ có mỗi ảnh của em họ cậu.” Nói rồi, y còn mở Baidu Cloud ra, mở cả di động ra “Xóa sạch sẽ rồi.”“Được, đợi tin tức của tôi.” Lý Cận Dữ xoay người rời lùn vẫn thấy tức giận, nói sau lưng anh “Cái thằng đến người thân còn không nhận như nó, anh, chúng ta đừng để bị lừa!”Con ngõ nhỏ rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, góc tường không có đồng nát vứt lộn xộn, cả đường là tường lát gạch, góc tường có cây mai vàng, màu vàng kiều diễm, đứng độc lập với xung quanh. Một đóa hoa vàng rơi xuống đất, thanh khiết như một cô gái nhỏ vừa bước ra Mông đã lái xe đến đầu ngõ, lúc Lý Cận Dữ rẽ qua góc ánh đèn xe đã hắt vào, chiếu sáng con ngõ nhỏ đen tối, ánh sáng thậm chí còn hơi chói mắt, hai tên kia nhìn theo bước chân thong thả của Lý Cận Dữ, anh như nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng quay lại đi đến chỗ bọn đèn xe chiếu sáng từ phía sau lưng anh, khiến khuôn mặt anh cũng rõ ràng hơn, hai tên kia nhận ra khuôn mặt anh rất anh tuấn, phong lưu, ánh mắt lại một màu lạnh lùn còn chưa phản ứng lại, đã bị Lý Cận Dữ túm lấy cổ áo dí vào tường, hơn nữa còn nhẹ nhàng thay hắn phủi phủi bụi trên vai, cười nói “Thằng không nhận người thân như tao chỉ nhận bạn gái thôi, lần sau còn nhìn chằm chằm vào đùi bạn gái tao xem, có tin tao móc mắt mày ra mà thần không biết quỷ không hay không.”
thâm tình trong mắt anh