Nếu nuôi những chú mèo mắt xanh này, bạn sẽ luôn cảm thấy có người chờ đợi mình, vì chúng sẽ luôn chủ động tiến lại gần và chào đón bạn mỗi khi đi làm về. cung cấp nước sạch đầy đủ, vệ sinh tai mũi mắt mỗi ngày. Điều kiện khí hậu nhiệt đới ở Việt
Những kẻ giết người thường cũng sẽ luôn phải gánh chịu hậu quả, không có phúc về sau nên nếu quan sát bạn cũng sẽ thấy hai cánh mũi (còn gọi là lan đài, đình úy) của những người này rất nhỏ, không nảy nở so với thân mũi. 3. Tướng mắt có đặc điểm bất thường
Về sau, bức thư được xác định là của Gary McKinnon, hacker được đánh giá là nguy hiểm nhất trên thế giới. Tài năng đặt nhầm chỗ. Gary McKinnon sinh ngày 10/2/1966 tại Glasgow (Scotland) vốn là kỹ thuật viên máy tính tự do ở Anh. Tài năng nhưng McKinnon không có việc làm chính
Khói bụi, chất thải, có chứ rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, vì vậy cần giữ cho môi trường xung quanh luôn sạch sẽ. Ăn uống đủ dinh dưỡng giúp tăng sức đề kháng cho cơ thể, giảm thiểu bệnh tật đối với người mắc bệnh; và tăng cường đề kháng, giúp người bệnh mau
Kẻ mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ. Đánh giá: 8 / 10 từ 3 lượt. Tống Sanh làm cổ vịt trong nhà Khuất Diễn Trọng, sử dụng găng tay dùng một lần đặt trong ngăn tủ, sau này cô mới biết những chiếc găng tay kia anh dùng để giải quyết vấn đề sinh lý của mình. Một người
. Học viện giáo dục Hòa Nhập Edison. Địa chỉ: 196/143 Trường Chinh, Quán Ngữ, Kiến An, Hải Phòng, Vietnam. Điện thoại: 022 536 1111, 0833 319 119. Email: info@edison.hoanhap.edu.vn. Trang chủ | Học viện giáo dục Hòa Nhập Edison
p0xMNL. Giấc mơ và hiện thực."Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với em đi." Khuất Diễn Trọng bị động tĩnh trên mũi đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Tống Sanh ghé vào ngực mình, một tay chống đầu, một tay chọc chọc mũi anh, trên mặt cười hì hì lộ ra lúm đồng tiền. "Anh ngủ lâu quá." "Ừ." Khuất Diễn Trọng tham lam nhìn gương mặt tươi cười của cô, nằm yên một chỗ không nhúc nhích. Tống Sanh chớp mắt, gác cằm lên xương quai xanh của anh, mỗi lúc một trườn lên, cười cười "Sao vậy Manh Manh, không vui à?" "Không, anh rất vui." "Vì sao lại vui?" Tống Sanh nghiêng đầu. "Vì có em ở đây." Tống Sanh cười lớn hơn, rồi nhẹ giọng nói "Sai rồi Manh Manh, em không còn nữa." Vừa dứt lời, máu tươi đột nhiên xuất hiện trên gương mặt của cô, sau đó phân tán thân thể cô làm hai, giống như bị người ta cầm dao lớn bổ ra. Cả người dính đầy máu, Khuất Diễn Trọng lại không chút để ý, chỉ biết ôm lấy nửa thi thể còn lại kia của cô. "Cơ thể em đâu? Manh Manh, anh có biết nửa thi thể kia của em ở đâu không?" "Anh sẽ tìm về giúp em, rất nhanh thôi." Khuất Diễn Trọng ẩn nhẫn mà dịu dàng. Tựa như vô số lần trước, cho dù khởi đầu tốt đẹp ấm áp cỡ nào, đến cuối cùng đều là cảnh tượng tàn nhẫn này đánh tan hi vọng xa vời trong mơ của anh, kéo anh trở về hiện thực. Nhưng cho dù trái tim vô cùng đau đớn, anh vẫn mong chờ có thể gặp lại cô trong mơ. Lần này Khuất Diễn Trọng bị một tiếng kêu tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh liền hiểu tới giờ rồi. Trước đây anh từng nói, nhiều nhất là ba năm anh nhất định sẽ ra ngoài, bởi vì anh biết có người sẽ giúp anh. Trước khi vào nơi này, việc anh làm nhiều nhất là phẫu thuật cứu người, nhân mạch của anh nhờ vậy mà có, cơ hội ra ngoài cũng nằm bên trong. "Tiến sĩ Khuất, tôi tới giúp anh." Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi ngồi đối diện, thành khẩn nói, một bên đẩy phần văn kiện tới trước mặt Khuất Diễn Trọng. "Án tử ba năm trước của cậu là một đối thủ của tôi lấy thế áp người nhưng cũng không phải không có không gian hoạt động, hiện tại tôi có việc muốn nhờ, nếu tiến sĩ Khuất có thể thay tôi thành công hoàn thành cuộc phẫu thuật này, kiếp sống lao tù của cậu có thể lập tức kết thúc." Khuất Diễn Trọng rời khỏi đảo K tới M ba tháng, ba tháng sau, một đại nhân vật nổi danh nước M đổ đài, cùng lúc đó, Khuất Diễn Trọng được phóng thích. Thời điểm ra khỏi ngục giam, anh ở cửa nhìn thấy ba Tống mẹ Tống, còn có Tống Ly Nguyên và Phương Tĩnh. Một năm trước Tống Ly Nguyên đã kết hôn với Phương Tĩnh, bốn người ở chỗ này nhìn người đàn ông mặc áo khoác một mình đi ra đều không khỏi hoảng hốt. Cũng không biết có phải đã lâu không gặp hay không, bọn họ đều cảm thấy Khuất Diễn Trọng của hiện tại hoàn toàn khác xa ba năm trước. Anh giống như đang đeo chiếc mặt nạ màu trắng che đi vẻ khô héo và tối tăm phía sau, hoặc có lẽ mọi thứ đã bị thiêu rụi tới tro tàn. Ba Tống là người hoàn hồn đầu tiên, đi tới tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất nói "Tiểu Sanh từng nói chờ con ngoài cả nhà sẽ cùng tới đón, hiện tại con bé không thể tới, cả nhà thay nó tới đón con." Ánh mắt Khuất Diễn Trọng giật giật, nhìn thoáng qua mấy người trước mặt, mở miệng "Cảm ơn." Một đường trầm mặc, ba Tống mẹ Tống thỉnh thoảng cố ý nói chuyện với Khuất Diễn Trọng vài câu, chỉ là rốt cuộc không biết nên nói cái gì, mà thái độ của Khuất Diễn Trọng so với năm đó còn lạnh nhạt hơn, tới cuối cùng tất cả chỉ có thể trầm mặc. Trở lại đất liền, Khuất Diễn Trọng từ chối lời mời của ba Tống mẹ Tống, tự mình tới thành phố S, trở về căn nhà năm đó cùng xây dựng với Tống Sanh. Mấy người nhìn bóng dáng anh một mình rời đi, đều không nói gì mà thở dài một tiếng. Kéo theo va li, Khuất Diễn Trọng đứng trước cửa hồi lâu mới duỗi tay mở khóa. Cụp một tiếng vang nhỏ, cửa mở, mùi mốc nhàn nhạt bay tới. Cửa đã được mở hoàn toàn, Khuất Diễn Trọng nâng bước đi vào. Đi được hai bước, một giọng nói chỉ xuất hiện trong mộng bỗng nhiên vang lên vô cùng rõ ràng bên tai. "Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?" Trái tim Khuất Diễn Trọng nhảy dựng, vali trong tay quăng ngã xuống đất, anh dồn dập đi lên phía trước, trong miệng khó khăn gọi "... Tống Sanh? Là em sao?" "Về rồi! Manh Manh, hôm nay anh có nhớ em không?" Câu nói lần nữa lặp lại, thân mình cứng đờ, Khuất Diễn Trọng bỗng nhớ tới gì đó, dời ánh mắt tới cái máy cảm ứng đặt cạnh cửa. Thanh âm từ bên trong truyền tới, đó là cái máy mấy năm trước Tống Sanh mua về, mỗi ngày cô còn thay đủ loại ghi âm, những lúc anh về đều phải nghe lời nhắn của cô trước. Giọng nói quen thuộc vang lên ba lần, sau đó không khí lần nữa rơi vào yên tĩnh. Khuất Diễn Trọng trong nháy mắt tựa hồ có vui vẻ, cũng tựa hồ là bi thương, phảng phất không thể thừa nhận sự thật mà dựa vào cửa. Cho dù có cố gắng kiềm nén thì cũng không có cách nào ngăn cản hồi ức mãnh liệt đột nhiên ùa về, mỗi một lần ký ức đều như con dao nhọn đâm thẳng vào tim anh. Tựa người vào cửa, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, chỉ cảm thấy hít thở không thông. Căn nhà này, mỗi một góc đều có hình bóng của Tống Sanh, anh dựa và cửa, ngẩng đầu, hình như có thể lập tức thấy Tống Sanh từ phòng khách đưa đầu ra hỏi anh "Manh Manh, hôm nay có mang gì ngon về không?", lập tức lại là hình ảnh Tống Sanh mặc tạp dề từ bếp bưng đồ ăn ra "Hôm nay anh về trễ, em đã thử nấu cơm, không thể ăn là chắc chắn, nhưng anh phải khen em đó", lập tức lại là hình ảnh một cô gái mặc áo sơ mi quần đen ngồi trên sô pha làm bộ nghiêm túc đọc sách. Toàn bộ căn phòng đều là Tống Sanh, ảo ảnh từ hồi ức cơ hồ tràn ngập toàn bộ không gian, nỗi đau thật lớn ập tới đè ép anh, ép tới anh không thể đứng dậy, chỉ có thể không ngừng khom lưng, cuối cùng uể oải nằm trên mặt đất, không một tiếng động mà ôm lấy đầu. "Tống Sanh, Tống Sanh, Tống Sanh..." Lại nằm mơ, Khuất Diễn Trọng rất rõ ràng, bởi vì anh nằm trong phòng ngủ sạch sẽ sáng ngời, mà Tống Sanh đang khẽ cười ngồi bên cạnh. Thấy anh mở mắt, Tống Sanh cúi người hôn lên mí mắt của anh, mái tóc đen rối tung xẹt qua gương mặt, ngứa. Ánh mặt trời sau lưng cô chiếu vào, giống như đem cả người cô mạ lên một tầng vàng óng, khiến cô nhìn qua lại ấm áp như xưa, nhưng lại giống tùy thời mà hòa vào ánh nắng. "Hoan nghênh về nhà." Tống Sanh dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của anh. Rất nhanh Khuất Diễn Trọng bị giấc mộng tươi đẹp nhấn chìm, chỉ có thể nằm yên nhìn mỗi động tác của cô. Làm xong tất cả, Tống Sanh dứng dậy đi tới cửa sổ kéo màn che ra, để ánh mặt trời chiếu vào căn phòng càng nhiều, sau đó lại quay đầu cười nói "Hôm nay thời tiết rất đẹp, Manh Manh đừng ngủ nữa, mau dậy đi." "Không, để anh ngủ thêm chút nữa, Tống Sanh, chỉ một lúc thôi." Khuất Diễn Trọng nhìn cô, trong mắt tràn đầy cầu khẩn. Tống Sanh nhìn người đàn ông yếu ớt này, bất đắc dĩ mà thương tiếc cười cười, đi qua với anh, đưa tay cầm lấy tay anh, lập tức đã bị nắm chặt. "Được rồi, vậy cho phép ngủ thêm một lúc nữa, nhưng anh phải hứa với em, ngủ xong phải tỉnh dậy, biết chưa? Bằng không em sẽ không yên tâm." Khuất Diễn Trọng không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn. Giấc mộng này, có lẽ vì đã về nhà, nên nó không có thống khổ, chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Nhưng cũng chỉ là trong mộng, một khi tỉnh lại, ấm áp trong mơ càng tô điểm hiện thực lãnh khốc. Tỉnh lại, Khuất Diễn Trọng đi khắp nhà. Tống Sanh thích chụp ảnh, đặc biệt thích chụp những lúc có cả anh và cô, ở nơi này lưu lại rất nhiều ảnh, ước chừng hơn mười tấm, mỗi tấm anh đều cẩn thận xem qua. Tống Sanh còn quay rất nhiều video, đều là những lúc cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền cầm camera quay loạn, đa số bên trong chỉ có hai người bọn họ. Khuất Diễn Trọng xem đi xem lại vô số lần, anh không nói lời nào, cũng bất động, chỉ đưa mắt nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Sanh trong màn hình. "Được rồi được rồi, tiếp theo em một phỏng vấn người yêu của em một chút, hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành người chồng tốt. Tới đây tới đây, Manh Manh nhìn bên này,, cười một cái... Thôi thôi, không cười cũng được, anh đang làm gì thơm vậy, cho em... A, lại đổi đề tài, tiếp theo chúng ta sẽ phỏng vấn đầu bếp Khuất một chút, hỏi anh ấy xem tối nay chúng ta sẽ được ăn gì?" "Khụ, em không cẩn thận làm hư cửa phòng tắm rồi, nhưng Manh Manh còn đang ở bên trong tắm rửa, cho nên hiện tại chúng ta sẽ không cẩn thận đi xem mỹ nam tắm, đồng thời quay lại mấy cái video, hắc hắc hắc... Manh Manh, em tới đây!" "Chân Manh Manh, chân em, tay Manh Manh, tay em... Không đúng, Manh Manh anh có phát hiện không? Tay anh đẹp hơn tay em, còn trắng hơn tay em! A, thật hâm mộ, mau để em cắn một cái nào! Bẹp bẹp... Em hình như đột nhiên muốn ăn chân gà, Manh Manh anh đang làm gì đó? Thật là muốn đi mua à? Về đi, em nói đùa thôi!" "..." Phương Tĩnh đang chào hỏi cùng đồng nghiệp, bỗng nhiên thấy đội trưởng kiêm ông xã của mình sắc mặt nghiêm túc đi tới, không khỏi tò mò hỏi "Sao vậy?" "Khuất... Anh ta tới, nói là muốn xem tư liệu vụ án của Tống Sanh. Không biết anh ta từ mà nghĩ như vậy, nói vụ án này có điểm đáng ngờ nên muốn tới xem." Tống Ly Nguyên mím môi, bọn họ đều rất rõ ràng, vụ án này không có điều đáng nghi nào cả, chỉ là Khuất Diễn Trọng không thể chấp nhận sự thật, muốn làm cái gì đó mà thôi. Cái chết của Tống Sanh đối với bọn họ mà nói đều là vết sẹo không thể khép lại, khó khăn lắm mới bớt đau một chút, nhưng Khuất Diễn Trọng vừa xuất hiện liền lập tức xé rách miệng vết thương ra, chỉ cần nhìn thấy Khuất Diễn Trọng, Tống Ly Nguyên lại nhịn không được mà nhớ tới em gái của mình. Phương Tĩnh chớp mắt, hiển nhiên cũng giống Tống Ly Nguyên, cô an ủi vỗ vỗ tay anh "Em đi sắp xếp là được, anh đi lo chuyện của mình đi." Hít sâu một hơi, Phương Tĩnh gõ cửa phòng nghỉ, thấy Khuất Diễn Trọng ngồi bên trong. Ghế dựa phòng nghỉ chắc chắn không sạch sẽ, dù sao mỗi ngày người tới đây chờ đều vội vàng tìm cảnh sát nhờ vả, sớm như vậy chắc chắn chưa được dọn dẹp. Ấn tượng của Phương Tĩnh dừng lại ở năm đó, ngoài Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đối với mọi người đều nhịn không được mà để lộ thói ưa sạch, hiện tại anh bỗng nhiên không tỏ thái độ mà ngồi ở chỗ không ít vết bẩn này, cô có chút không thể hoàn hồn. Cũng không biết thế nào, Phương Tĩnh lại nhớ tới năm đó, cô vừa vào đội không lâu, vì một khối thi thể cần giám định nên cùng Tống Ly Nguyên đi tìm giáo sư Khuất nhờ hỗ trợ. Đó chính là lần đầu tiên anh gặp Tống Sanh, lúc ấy Tống Sanh còn hấp tấp bộp chộp xông tới muốn bắt tay với giáo sư Khuất có thói ưa sạch, dọa cô tới hoảng sợ. Khi đó thói ưa sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, hiện tại nhớ lại, Phương Tĩnh cũng không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là cảm thán hay là đau lòng. Điều chỉnh cảm xúc, Phương Tĩnh mở miệng "Giáo sư Khuất, em đưa thầy tới phòng chứa tư liệu." Phương Tĩnh mở cửa một gian phòng, đưa Khuất Diễn Trọng tới chỗ cất tư liệu liên quan tới án tử của Tống Sanh, quay đầu hỏi "Giáo sư Khuất, tư liệu này thầy muốn mang về hay xem ở đây?" "Ở chỗ này, cảm ơn." Trong phòng tư liệu có một bàn làm việc, Khuất Diễn Trọng kéo ghế bắt đầu chuyên tâm đọc, Phương Tĩnh liếc nhìn hình ảnh huyết tinh trên bàn, lập tức dời tầm mắt, khóe mắt phiếm hồng. Cô coi Tống Sanh như em gái, thời điểm nửa thi thể của Tống Sanh được đưa về, cô căn bản không cách nào đi xem, cuối cùng phải mời một pháp y khác tới giám định. Chỉ riêng điểm này, cô không thể nào so với giáo sư Khuất, không phải ai cũng có dũng khí nhìn thi thể người mình yêu thê thảm như vậy. "Em đi làm việc trước, giáo sư Khuất có chuyện gì cứ kêu em là được, văn phòng của em ở bên trái, căn phòng thứ ba." Cánh cửa đóng lại, Khuất Diễn Trọng trầm mặc lật xem từng trang tư liệu trong tay. Tư liệu chỗ này nhiều hơn thứ anh cầm trong tay một năm trước, ảnh chụp thi thể càng thêm tỉ mỉ kỹ càng. Mấy tấm ảnh kia, ở trong ngục anh đã vô số lần xem đi xem lại vô số lần, mỗi một góc đều ghi tạc vào đầu, thậm chí có đoạn thời gian hàng đêm đều mơ thấy. Nhưng cho dù xem bao nhiêu lần, sự đồng cảm cùng thống khổ đều khiến thân thể và linh hồn anh như cũng bị chém thành hai nửa. Nhưng càng khó chịu, càng thống khổ, anh càng khắc ghi trong lòng. Từ đau đớn lấy lại bình tĩnh, từ mơ màng trở về thanh minh, anh nhìn từng dòng chữ trong tư liệu, trong lòng đau tới chết lặng nhưng động tác trên tay vẫn vô cùng trầm ổn. Trong mười hài đứa trẻ được cứu có một cô bé năm tuổi đến từ cô nhi viện Ánh mặt trời, tên An An, đọc tới đây, Khuất Diễn Trọng liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Nội Dung Truyện Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ Tên Hán Việt Khiết phích trọng chứng hoạn giả/ 洁癖重症患者Thể loại Kinh dị, Phá ánĐộ dài 66 chươngEdit + Design ndmot99 Tống Sanh làm cổ vịt trong nhà Khuất Diễn Trọng, sử dụng găng tay dùng một lần đặt trong ngăn tủ, sau này cô mới biết những chiếc găng tay kia anh dùng để giải quyết vấn đề sinh lý của người đàn ông ưa sạch sẽ, đến mức mỗi lần giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân mà còn phải dùng găng tay. Tống Sanh biết được điều này, cảm thấy nếu người đàn ông này có thể chịu đựng được cô, vậy chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!Từ lúc quen Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh liền bắt đầu cuộc sống ân ái không biết xấu điều, anh không chỉ là "bác sĩ lạnh lùng ưa sạch cấm dục" mà còn là "kẻ giết người ác ma".
"Từ đây, một đường đi thẳng xuống dưới." Cùng với giọng nữ dịu dàng, không khí xung quanh bắt đầu bị mùi máu tươi bao trùm. "Cầm dao chắc một chút, đứa bé nghe lời sẽ không khóc, đúng không?" Nó rùng mình, một dòng chất lỏng màu đỏ âm ấm ướt đẫm hai tay đang cầm dao phẫu thuật, theo đó những giọt màu nâu nhạt trên bàn chậm rãi nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một mảng thật lớn. Vũng máu đỏ sậm phản chiếu đôi chân của đứa nhỏ, chuyển động như sinh mệnh, như có cánh tay kéo người vào cái hồ sâu không đáy. ... Khuất Diễn Trọng mở mắt, nghiêng đầu nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã là 630 sáng. Ánh mặt trời xuyên qua khe màn che chiếu vào, trong không khí mang theo hương vị an tĩnh mà thanh lãnh. Anh xốc chăn ngồi dậy, cởi bỏ áo ngủ trên người, thay vào bộ đồ vận động rộng rãi, rửa mặt rồi tới phòng khách chạy bộ trên máy. Mồ hôi làm ướt mái tóc của anh, trên gò má, vùng lưng cũng dần bị mồ hôi làm ướt, từ ngoài có thể nhìn rõ thân hình cường tráng của người đàn ông. Hơi thở của anh chưa từng hỗn loạn, trong căn phòng yên tĩnh mà trống trải chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ. 700, đồng hồ đổ chuông. Khuất Diễn Trọng ngừng chạy, lấy khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt, một tay tắt báo thức, vào bếp. Bánh mì, trứng chiên và một ly sữa. Ăn sáng xong, thu dọn nhà bếp một lần, anh lại vào phòng tắm, rửa sạch mồ hôi và mùi dầu mỡ trên người. 740, anh thay chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, thắt cà vạt đen, mặc thêm áo vest bên ngoài. Chuẩn bị xong, anh ra ngoài, lái xe tới bệnh viện trung tâm của thành phố S. Vào phòng thay áo blouse màu trắng, bình thường anh sẽ bắt đầu giải quyết công việc của mình, nhưng hôm nay lại không giống. "Cốc cốc cốc..." "Mời vào." Khuất Diễn Trọng đang viết thì dừng lại, ngồi trên ghế nhìn ra cửa. "Chủ nhiệm Khuất, đội trưởng Tống của đội cảnh sát hình sự thành phố tới, đang chờ anh ở phòng chờ." Nữ y tá vừa nói vừa nhịn không được mà nhìn sắc mặt của anh. "Tôi biết rồi." Khuất Diễn Trọng đóng nắm bút, đứng dậy ra ngoài. Nữ y tá kia thấy thế liền đi theo, cô chạy tới gần Khuất Diễn Trọng để nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì nghe anh lên tiếng "Cách xa tôi một chút." Y tá cứng đờ, nhớ tới chứng ưa sạch sẽ của người này thì bản thân lập tức lui ra sau. Người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng không trách móc, dù sao mọi người cũng làm việc chung trong một đoạn thời gian, bác sĩ và y tá đều biết vị chủ nhiệm trẻ tuổi này có thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường ngay cả tiếp xúc với người khác cũng không chịu nổi. Khuất Diễn Trọng không chờ cô, tiếp tục đi nhanh để kéo dài khoảng cách. Y tá chỉ biết bất lực đuổi theo, còn phải cẩn thận duy trì khoảng cách. Đều do cô tối qua xịt nước hoa lên người quá nhiều, mùi hương trên quần áo hôm nay cũng chưa kịp tan, mà nó đương nhiên không thoát khỏi cái mũi nhanh nhạy của chủ nhiệm Khuất. Theo lý thuyết, vị chủ nhiệm Khuất này đúng là con rể quốc quốc dân, khi trẻ du học ở M, ngôi trường nổi tiếng đào tạo người tài, năng lực xuất chúng, học viên trong trường còn thường hợp tác với các tổ chức an ninh, trên người đeo không biết bao nhiêu vinh dự. Ba năm trước bỗng nhiên về nước, bệnh viện trung tâm thành phố của bọn họ không biết phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới mời được anh về, thậm chí còn phá lệ mời anh làm chủ nhiệm. Các bác sĩ bình thường trong nước, 28, 29 tuổi sao có thể ngồi được vị trí chủ nhiệm của bệnh viện thành phố S? Tuy nhóm chủ nhiệm toàn trên bốn mươi, chủ nhiệm Khuất nhỏ tuổi nhất nhưng không ai dám khinh thường anh, trong ba năm nay chỉ có mình anh không mắc sai lầm trong phẫu thuật, đôi tay kia không biết đã cải tử hồi sinh cho bao nhiêu người. Bởi vậy, anh dần trở thành trụ cột của bệnh viện này. Đó cũng chưa tính là gì, anh có gương mặt tuấn tú, tính cách ổn trọng đáng để tin cậy, có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng, không hút thuốc không rượu bia cũng không bài bạc, nghe nói còn biết nấu ăn, quả đúng là nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra đời thật. Nhưng, cho dù toàn bộ nữ y tá trong bệnh viện có động tâm thế nào thì cũng không ai dám tơ tưởng tới anh, tất cả đều vì chứng ưa sạch nghiêm trọng kia. Không chỉ không được chạm vào người, ngay cả nói chuyện cũng phải cách xa hơn ba bước, giống như trên người các cô đều dính virus vậy, cho dù là mùi nước hoa cũng có thể khiến anh nhíu mày. Người đàn ông cho dù có tốt đến đâu, các cô gái cũng không thể chịu nổi. Bởi vậy anh liền biến thành nam thần lạnh lùng không ai dám tới gần của bệnh viện. Mỗi năm đều có thực tập sinh không rõ tình hình bị diện mạo của anh hấp dẫn, muốn giữ làm của riêng, cuối cùng đều bại trận trở về, bị anh dùng ánh mắt ghét bỏ đả kích tâm hồn. Điều an ủi duy nhất chính là, bất luận nam hay nữ, anh cũng đối xử như vậy. Nữ y tá là người từng té ngã, cũng từng như quân đội tiến công dồn dập, nhưng chỉ mới một ngày, toàn bộ hi vọng đều bị anh dập tắt. Cô bất giác nghĩ tới tương lai nếu thật sự sống cùng người như vậy, chi bằng đi mua tượng sáp hình người vẫn còn tốt hơn, dù sao tượng sáp cũng sẽ không kêu cô cách xa ra, cũng không có thói quen ưa sạch sẽ. "Đội trưởng Tống chờ trong phòng phía trước, đi theo còn có một nữ pháp y, nghe nói trước kia là học sinh của anh." Y tá nói xong, thấy Khuất Diễn Trọng gật đầu, lập tức xin chỉ thị, "Vậy em đi làm việc trước?" "Ừ." Nữ y tá như nhận được đặc ân, nhanh chóng rời đi. Khi nãy cô còn cảm thấy tò mò, không biết học sinh kia và nam thần cao lãnh này có chuyện xưa khó nói gì không, nhưng dù sao y tá bọn họ cũng đã hết hi vọng, cũng không thể ngăn cản tất cả các gái không được yêu anh. Cánh cửa kia đóng chặt, Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, nhìn tay cầm, trên mặt có chút mồ hôi ngưng tụ. Anh chớp mắt, từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lúc này anh mới mở cửa, sau đó thuận tiện vứt khăn giấy vào thùng rác. Trong phòng có hai người chờ, một nam một nữ, thấy anh tiến vào liền lập tức đứng lên. Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, trông còn trẻ tuổi, bộ dáng nghiêm túc. Người còn lại, Khuất Diễn Trọng vẫn nhớ đó là nghiên cứu sinh học lên thạc sĩ của học viện y khoa S, anh có đứng tiết dạy cô mấy lần. "Giáo sư Khuất." Phương Tĩnh vốn đang nói chuyện, thấy Khuất Diễn Trọng tới liền cung kính chào hỏi. Bộ dáng tôn kính mà sợ hãi của cô khiến đội trưởng Tống Ly Nguyên không khỏi kinh ngạc. Cấp dưới của anh anh biết rất rõ, trong mắt Phương Tĩnh chỉ có công việc, đối với ai cũng bày ra dáng vẻ pháp y lạnh lùng, nhưng cô ấy đứng trước người đàn ông này lại biến thành con cừu non sao? Chẳng lẽ người đàn ông thoạt nhìn gần bằng tuổi anh thật sự đáng sợ vậy sao?"Giáo sư Khuất, em là Phương Tĩnh, không biết thầy còn nhớ em không?" "Nhớ." Khuất Diễn Trọng đút tay vào áo, đứng đó quan sát căn phòng. Thấy trên mặt ghế dính chút bụi, anh dứt khoát không ngồi, hai người kia thấy vậy cũng chỉ đành đứng cùng anh. Phương Tĩnh biết rõ cá tính của người đối diện, cũng không mong cùng anh hàn huyên chuyện cũ, nên trực tiếp nói "Là thế này, đây là đội trưởng đội cảnh sát của bọn em Tống Ly Nguyên, hiện tại em là pháp y làm việc trong đó. Lần này bọn em tìm được một thi thể của nhiều năm trước, với khả năng của em thì không thể tìm ra nhiều manh mối, cho nên em muốn nhờ thầy giúp đỡ giám định." Nói xong, cô mới giới thiệu Khuất Diễn Trọng với Tống Ly Nguyên "Đội trưởng, đây là người tôi từng nhắc, giáo sư được học viện y khoa S đặc biệt mời về, mỗi tháng đều tới trường giảng dạy, tôi may mắn có dịp được giáo sư chỉ giáo vài lần. Giáo sư Khuất có học vị tiến sĩ, hiện tại là chủ nhiệm của bệnh viện trung tâm thành phố S, các lĩnh vực liên quan tới y khoa đều có đọc qua, vụ án này nếu được thầy hỗ trợ chắc chắn sẽ có tiến triển." Tống Ly Nguyên đã nghe Phương Tĩnh giới thiệu trước, thời điểm nghe tới thành tựu của Khuất Diễn Trọng thì không khỏi chậc lưỡi. Trong đó, Phương Tĩnh có nhấn mạnh chuyện anh ta có thói ưa sạch sẽ, kêu anh tuyệt đối phải cẩn thận. Thiên tài thường có chút chuyện kỳ quái, Tống Ly Nguyên có thể thông cảm, cho nên không theo phép lịch sự bắt tay với anh ta, chỉ cười nói "Giáo sư Khuất, mạo muội quấy rầy, như Phương Tĩnh nói, chúng tôi tới đây là muốn nhờ anh trợ giúp..." Tống Ly Nguyên đang khách sáo nói chuyện thì bị hành động đẩy cửa của một người cắt ngang. Từ bên ngoài đi vào là một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Giống như vừa vận động mạnh, đồng phục cảnh sát đã bị cởi bỏ, lộ ra áo sơ mi trắng đã tháo hai nút thắt bên trên. Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi ướt đầy trán, bím tóc đuôi ngựa cũng trở nên lộn xộn. Cô cầm mũ cảnh sát quạt quạt, tự nhiên tươi cười nhìn bọn họ, vừa nhìn liền biết đây là cô gái hào phóng. Tống Ly Nguyên vừa thấy cô, bộ dáng ổn trọng không còn phân nửa, mày kiếm nhíu chặt, quát "Tống Sanh, em lại làm sao vậy? Không chỉ đến trễ, nhìn bộ dáng này của em đi! Còn nữa, giày em sao thế hả?" "À, khi nãy bắt một tên cướp, gót giày vô tình bị gãy." Cô gái bị mắng tên Tống Sanh giật mình nhìn giày cao gót màu đen, nhấc chân cởi ra đưa cho Tống Ly Nguyên xem, giải thích, "Em cũng không muốn tới trễ, lúc đang đứng mua sữa đậu nành thì xuất hiện tên cướp giật túi người khác, em thấy vậy liền đuổi theo, chạy qua tám con phố, kết quả biến bản thân thành bộ dáng này. Tống Sanh cười hi hì đẩy bả vai đụng Tống Ly Nguyên, làm nũng "Anh trai, đội trưởng Tống, em hăng hái làm việc nghĩa, anh đừng mắng em nữa." Lúc này, hai y tá dẫn một thanh niên đang la hét đi vào, vừa thấy Tống Sanh bên trong liền co rúm lại. Tống Ly Nguyên quay đầu nhìn em gái của mình "Là em làm?" Tống Sanh vẫn cười, dùng sức đánh một cái lên lưng hắn "Lúc truy bắt, em không cẩn thận nặng tay bẻ gãy chân hắn." "Lát nữa mới nói với em." Tống Ly Nguyên trừng mắt nhìn cô, sau đó lại bày ra bộ dáng nghiêm túc nhìn Khuất Diễn Trọng, "Giáo sư Khuất, để anh chê cười rồi, đây là thành viên mới của đội cảnh sát chúng tôi - Tống Sanh." Tống Sanh nhìn Khuất Diễn Trọng, hai mắt sáng ngời, cầm cái mũ đang quạt gió đội lên đầu, sau đó duỗi tay bắt lấy tay phải đang đút trong túi của anh, lắc lắc "Anh là vị giáo sư lợi hại mà chị Phương Tĩnh nói sao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!" Phương Tĩnh nhìn tình cảnh như vậy, không khỏi hít một hơi thật sâu, hai mắt trợn lớn. Cô sốt ruột nhìn cánh tay trái của Khuất Diễn Trọng, chỉ sợ anh sẽ lập tức lấy ra dao phẫu thuật xử lý Tống Sanh. Phương Tĩnh lo lắng như vậy cũng có nguyên nhân, trước kia lúc cô còn học lấy bằng thạc sĩ, trong lớp có một bạn nữ bị giáo sư Khuất mê hoặc, mỗi ngày đều đưa thư tình cho anh. Có lần lúc tan học, cô ấy chạy theo kéo áo để ngăn cản anh, kết quả vị giáo sư Khuất lạnh lùng này lập tức lấy dao phẫu thuật trong túi ra, một miếng da trên người bạn gái đó bị cắt xuống. Điều thần kỳ chính là, sau khi miếng da kia bị cắt bỏ, cánh tay cô ấy không chảy máu, cũng không thấy đau đớn. Có điều cảnh tượng như vậy thật sự dọa sợ cô sinh viên kia, từ sau lần đó, mỗi lần gặp giáo sư Khuất, hai chân cô ấy liền mềm nhũn, cuối cùng liền dứt khoát chuyển trường. Chỉ mới tiếp xúc như vậy đã khiến anh ra tay cắt một miếng da, hiện tại Tống Sanh trực tiếp dùng bàn tay đầy mồ hôi cầm tay anh ấy, Phương Tĩnh cảm thấy đây không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.
Người mắc bệnh sạch sẽ ” Viết tắt OCD – Obsessive-Compulsive Disorder ” hay còn gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể khiến bạn trở thành một người siêu sạch sẽ, siêu kỹ càng và siêu khó khăn! Vậy những dấu hiệu của bệnh OCD là gì? Cũng giống như nhiều căn bệnh tâm lý khác, nhiều người trong chúng ta vẫn còn thờ ơ với căn bệnh OCD ngay cả khi bản thân có những biểu hiện khác thường. Làm sao bạn có thể sớm tự nhận biết các dấu hiệu của bệnh OCD khi đây là một vấn đề sức khỏe tâm lý cần có sự giúp đỡ của bác sĩ? Tại sao khi mắc bệnh bệnh nhân khăn khăn giữ Vì sạch sẽ ƯU ĐIỂM phụ nữ! – Nếu NAM GIỚI Cái tôi họ lớn ” Họ thấy sạch sẽ là đúng khoa học “. Phớt lờ đi những nhận xét của người khác ” Khi có ý kiến về bệnh sạch sẽ Sự bướng bỉnh không nghe người khác khuyên – Bảo vệ cái tôi của mình Bệnh sạch sẽ giúp làm việc tốt hơn – Hiệu quả đạt sếp khen Cuộc sống khoa học – Làm cho người bệnh cảm giác như không bênh Sống hòa đồng vui vẻ – cởi mở bạn bè. Giúp đỡ bạn bè rất nhiều – Đặc biệt bạn bè – gia đình khi gặp khó khăn ” Đây chỉ là biểu hiện thôi ” thật ra người bệnh sạch sẽ xem đây là 1 ưu điểm! => Ưu điểm này nên giữ không nên bỏ ” Bài viết chỉ xét ưu điểm “ … Khuyết điểm bệnh sạch sẽ Khó sống với 1 ai đó bất kỳ Vì quá sạch – tạo ra các hội chứng như không dám nói người sống chung, âm thầm làm cho sạch, luôn khó chịu khi nhìn các động vật Thằng lằn, dán, chuột, …. Đặt biệt la toáng – bực bội – có khi cải nhau vì chuyện có dán – thằng lằn trong nhà Ở người sạch sẽ Ăn uống rất kỹ lưỡng, nếu người ít tiền có nguồn thu nhập thấp không ở được. Vì chi phí sinh hoạt người sạch sẽ cao hơn người bình thường. Ngủ trể ” Đối với người thường ngủ 1-2h sáng quá khuya rồi ” đối với người bệnh sạch sẽ khi ngủ đèn bậc xung quanh mình + 3-4 giờ sáng mới ngủ or có dấu hiệu ” NGỦ NHƯ KHÔNG NGỦ ” – có nghĩa nhắm mắt để đó – mọi động tỉnh xảy ra xung quanh đều biết ngay cả âm thanh bé vẫn nghe Sợ tranh cải – nhưng khi đụng tử nguyệt cảm xúc -> Nổi máu anh hùng lên. Như Nhìn thấy thằng lằn + Cải nhau vì chuyện sạch sẽ + sinh hoạt bẩn + công việc làm không ra hồn là nhắc nhở ngay + sự chu toàn công việc đến nổi ” Nếu mình là chủ doanh nghiệp ” chắc nhân viên không còn ai ngồi bên cạnh mình. /// Nhưng khi làm cho người khác, bản thân ” người mắc bệnh OCD sẽ làm việc rất tốt sẽ được sếp quý mến – Đồng nghiệp khen ” Vì cái trong suy nghĩ sợ nghỉ việc – bên ngoài thì tỏ vẻ như đếch cần, không việc này việc nọ “ Người bệnh OCD nếu như sống 1 mình sẽ dẫn đến tình trạng Giảm tuổi thọ vì thức khuya quá mức Khi còn tuổi trẻ Người mắc bệnh OCD cảm thấy ” Trầm cảm – Giảm tuổi thọ – tiểu đường – hệ miễn dịch suy giảm – sự tổn hại cho tim ====> CHUYỆN NHỎ! ” vì đối với tuổi trẻ sức khỏe là 1 tài sản không có giá… Nhưng có 1 điểm người mắc bệnh OCD sợ TĂNG CÂN – Đặc biệt phụ nữ – Tăng cân làm họ xấu đi – tỷ lệ Ế CAO 6. Ế CAO ở người bệnh OCD – GHÉT con người mình yêu lăn nhăn – Hững hờ khi có lỗi người mình YÊU – bị người khác nói ” Chảnh này nọ! ” thực tiễn người sạch sẽ – họ ngay thơ lắm. Kệ tao sống đúng thôi ” – Làm cho bao thằng phải ĐÂU TIM vì yêu người mắc bệnh sạch sẽ OCD 7. Người bệnh sạch sẽ – tiền sinh hoạt riêng – HAY NÔM NA LÀM CHO SẠCH NƠI MÌNH LÀM VIỆC = ĂN NGỦ CAO HƠN NGƯỜI BÌNH THƯỜNG NHIỀU! – Vì dơ bẩn xíu là thuê dịch vụ làm sạch or tự làm sạch – sạch xong mới có cảm giác ngồi và làm việc tiếp! 8. Cực ghét ai đó xì hơi – ” Người mắc bệnh sạch sẽ sẽ quát to lên khi biết ai đó xì hơi ! HIỆN NAY! THEO Tiến sĩ Jeff Szymanski Mỹ Ông hiện là Giám đốc điều hành của tổ chức International OCD Foundation Tổ chức OCD Quốc tế cho biết không có bài kiểm tra OCD nào dễ dàng nhận biết vì còn phụ thuộc vào các mức độ của bệnh. Tuy nhiên, bạn có thể tham khảo 10 dấu hiệu sau đây để nhận biết sớm bệnh OCD. 1. Thói quen rửa tay quá kỹ Nếu bạn luôn cảm thấy sợ bẩn và luôn rửa tay rất kỹ bằng dung dịch khử trùng thì có lẽ bạn đang bị ám ảnh bởi vi trùng. Đây là một trong nỗi ám ảnh phổ biến nhất của bệnh OCD. Tuy nhiên, thói quen sạch sẽ này cũng có thể chỉ đơn giản là vì bạn muốn phòng ngừa bệnh truyền nhiễm. Tiến sĩ Szymanski cho rằng những biểu hiện sau đây chứng tỏ bạn đang có dấu hiệu OCD • Bạn luôn nghĩ đến vi trùng hay mầm bệnh mỗi khi rửa tay. • Bạn có thói quen rửa tay nhiều lần và lau chùi kỹ từng móng tay. • Bạn sợ hãi mầm bệnh ở khắp mọi nơi một cách vô lý ví dụ như sợ mắc bệnh HIV từ giỏ hàng ở siêu thị. Người mắc bệnh OCD thường có đôi bàn tay thô ráp vì rửa tay quá nhiều. Khi tâm lý bất ổn, họ sẽ càng chà rửa mạnh tay hơn đến mức có thể bong tróc da. 2. Nguyên tắc dọn dẹp nhà cửa dấu hiệu bệnh ocd là thường xuyên dọn dẹp nhà cửa Bạn luôn có những nguyên tắc riêng mỗi khi dọn dẹp nhà cửa phải bắt buộc tuân theo? Đó có thể là dọn dẹp phòng 1 lần mỗi ngày, quần áo dơ không để quá 3 ngày, rác để đúng chỗ quy định ngoài cổng… Bạn kỳ vọng mọi ngóc ngách trong nhà đều phải sạch sẽ và không khí cần tinh khiết. Nếu bạn có thể dành ra hàng giờ mỗi ngày chỉ để dọn dẹp nhà cửa thì đây là một dấu hiệu của bệnh OCD • Bạn không thể bỏ qua việc dọn dẹp ngay cả khi người mệt mỏi. • Bạn luôn cảm thấy lo lắng vi trùng xuất hiện khắp nơi trong nhà. • Bạn trang bị nhiều dụng cụ vệ sinh để làm sạch căn nhà một cách tuyệt đối. 3. Cảm giác cần phải kiểm tra Bạn thường làm xong một việc nhưng vẫn quay đi quay lại kiểm tra nhiều hơn 3 lần? Cảm giác thôi thúc cần phải kiểm tra có thể do bạn có tính cách cẩn trọng, song đồng thời cũng là một dấu hiệu của bệnh OCD. Cảm giác này tác động đến 30% người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có thể xuất phát từ nỗi sợ hãi sự vô trách nhiệm. Bạn nên lưu ý nếu thấy bản thân có những dấu hiệu bệnh OCD sau đây • Bạn thường đi trễ vì loay hoay kiểm tra điện, nước hay ổ khóa nhà. • Bạn có xu hướng kiểm tra một việc mình mới làm xong nhiều hơn 3 lần. • Bạn hay bị trễ deadline vì luôn kiểm tra mọi thứ rất nhiều lần nên tốn nhiều thời gian. Người bệnh OCD thường rất kỹ càng khi làm bất cứ công việc gì. Điều này giúp công việc giảm thiểu sai sót nhưng cũng gây ra tình trạng mệt mỏi. 4. Nỗi ám ảnh về những con số dấu hiệu bệnh ocd là bị ám ảnh bởi con số thứ sáu ngày 13 Một số người luôn chú ý đến con số khi làm việc, thích đếm bậc thang… Thậm chí, một số người còn tin tưởng vào những con số may mắn như số 7, số 9 hoặc sợ hãi những con số như tầng số 4 hay thứ Sáu ngày 13. Xét về khía cạnh tâm linh, nhiều người còn thích chọn những “con số may mắn” theo con giáp, phong thủy… Vậy khi nào mới là dấu hiệu của bệnh OCD? Để xác định bạn có mắc bệnh OCD với nỗi ám ảnh con số hay không, bạn có thể xem xét các cấu hiệu sau đây • Bạn gây phiền phức cho người khác vì yêu cầu họ phải nghiêm túc với những con số. • Bạn luôn đếm số mọi thứ như số lượng đầu việc, các mục tiêu, số người trong phòng… • Bạn sẽ cảm thấy bất an hay lo lắng khi gặp phải những con số mà bạn cho là không may mắn. 5. Khả năng tổ chức rất tốt Những ai mắc bệnh OCD thường là người cầu toàn nên có khả năng tổ chức đáng nể. Họ không những quan tâm đến từng chi tiết nhỏ mà còn bị ám ảnh bởi tính đối xứng của mọi thứ xung quanh. Tiến sĩ Szymanski cho biết “Mọi thứ phải mang đến cảm giác ổn, nhìn cân đối và đúng số lượng”. Khả năng tổ chức công việc cho teamwork rất tốt – đây ưu điểm người mắc bệnh OCD Bên cạnh những ưu điểm vượt trội về khả năng tổ chức, sự cầu toàn có thể gây ra một số vấn đề sau đây cho người bệnh OCD • Bạn không thể nghỉ ngơi vì muốn phải hoàn thành xong công việc. • Bạn khiến người khác khó chịu vì sự cầu toàn quá tiểu tiết của bản thân. • Bạn có thể làm chậm tiến độ vì tập trung nhiều vào những quy trình phức tạp. Khi mắc bệnh OCD, bạn sẽ phù hợp với những công việc đòi hỏi có tính tỉ mỉ và sự cẩn trọng như biên tập viên, bác sĩ phẫu thuật… 6. Nỗi sợ hãi phóng đại về bạo lực Bất cứ ai cũng có thể sợ hãi bạo lực, song bạn cần phân biệt được mức độ như thế nào là “phóng đại”. Nếu bạn né tránh đám đàn ông đánh nhau trên đường phố thì là bình thường. Tuy nhiên, nếu bạn không dám ra công viên vào sáng sớm để tập thể dục vì tưởng tượng cảnh sẽ gặp yêu râu xanh hay trộm cướp thì đây có thể là dấu hiệu của bệnh OCD. Sau đây là một số nỗi sợ ám ảnh mà bạn có thể trải nghiệm khi mắc bệnh OCD • Sợ hãi bị người thân bạo hành khi làm một điều gì đó sai lầm hoặc có lỗi. • Sợ hãi con mình đi học bị bạn bè bắt nạt, cô giáo đánh đòn hay gặp kẻ xấu. • Sợ hãi bị người khác đánh đập hay xâm hại tình dục mỗi khi ra đường lúc vắng người. 7. Những ý nghĩ ám ảnh về tình dục Bạn có bao giờ nghĩ về cảnh giường chiếu nóng bỏng với một người không phải người yêu hay bạn đời của mình? Ham muốn tình dục là bản năng bình thường của con người. Tuy nhiên, nếu bạn thường nghĩ đến những tình huống quan hệ mà bản thân không mong muốn thì có thể bạn đang có dấu hiệu bệnh OCD. Nỗi ám ảnh về tình dục có thể biểu hiện qua những ý nghĩ quan hệ với các đối tượng sau đây • Bạn quan hệ với một ai đó hấp dẫn nhưng không hề quen biết. • Bạn quan hệ với trẻ em hoặc người có cùng giới tính với mình. • Bạn quan hệ với một người đồng nghiệp hay khách hàng trong công ty. 8. Cảm giác dằn vặt về các mối quan hệ Khi yêu mến một ai đó, bạn sẽ có xu hướng quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của họ nhiều hơn. Tuy nhiên, nếu bạn thường xuyên cảm thấy dằn vặt sợ làm người khác tổn thương hay gây tổn hại đến họ thì đây cũng là một dấu hiệu của bệnh OCD. Bạn bị ám ảnh đến mức chỉ nóng lòng muốn biết suy nghĩ của đối phương càng sớm càng tốt để có thể cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác không chắc chắn sẽ khiến bạn ăn ngủ không yên, nhất là trong các tình huống sau đây • Bạn vừa nói nặng lời với đồng nghiệp hoặc xung đột với cấp trên. • Bạn làm một điều sai lầm đối người khác nhưng không biết làm sao để sửa lỗi. • Bạn cảm thấy bất an khi yêu, lớn tiếng với người thân trong gia đình, thậm chí vô tình xúc phạm họ. Bản chất của các mối quan hệ là phụ thuộc vào cảm xúc mà điều này rất khó nắm bắt nên người bệnh OCD có tính cách hướng nội sẽ lại càng dằn vặt nhiều hơn. 9. Niềm kỳ vọng vào sự bảo đảm Một cách mà người bệnh OCD thường áp dụng để tìm kiếm sự bảo đảm là luôn hỏi ý kiến mọi người xung quanh về vấn đề của mình. Nếu mắc chứng bệnh tâm lý này, bạn sẽ luôn hoài nghi về những lựa chọn của mình. Vì thế, bạn có xu hướng kỳ vọng người khác sẽ có thể giúp mình cảm thấy an tâm hơn. Hãy cùng xem bạn có các dấu hiệu của bệnh OCD khi kỳ vọng sự bảo đảm không nhé • Bạn không ký bất cứ một văn bản nào nếu chưa đọc kỹ từng điều kiện và quyền lợi. • Bạn hỏi rất nhiều người trước khi quyết định một việc quan trọng trong cuộc đời mình. • Bạn muốn người yêu hay bạn đời mình phải đảm bảo đầy đủ điều kiện mới kết hôn hay chuẩn bị sinh con. 10. Bạn ghét nhìn thấy mình trong gương Bạn sẽ cực kỳ ghét soi gương vì luôn có cảm giác mình “xấu từ đầu đến chân” Đây là một dấu hiệu bệnh OCD có liên quan đến hội chứng mặc cảm ngoại hình BDD Body dysmorphic disorder. Khi mắc hội chứng này, bạn sẽ cực kỳ ghét soi gương vì luôn có cảm giác mình “xấu từ đầu đến chân”. Đặc biệt, bạn còn lo lắng về sự sạch sẽ của cơ thể mình. Bạn nên lưu ý nếu thấy mình có những dấu hiệu sau đây • Bạn không tin những lời khen của mọi người về ngoại hình của bạn. • Bạn không dùng gương hoặc cảm thấy rất miễn cưỡng mỗi khi soi gương. • Bạn cho rằng mình là người kém may mắn vì ngay từ khi sinh ra đã không được đẹp. Các dấu hiệu của bệnh OCD thường bắt đầu bằng những biểu hiện nhỏ từ thói quen hàng ngày. Khi bạn gặp các khủng hoảng tâm lý hoặc nhiều vấn đề tiêu cực, bệnh OCD sẽ ngày càng trầm trọng. Những ai có người thân mắc bệnh OCD hoặc các vấn đề sức khỏe tâm lý như trầm cảm hoặc rối loạn lo âu cũng sẽ dễ mắc bệnh OCD hơn. Nhiều người vẫn thường gắn “bệnh OCD” cho những ai thích dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, kiểm tra kỹ từng chi tiết chi li hay thu xếp đồ đạc gọn gàng. Thực tế, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này có tác động đến cuộc sống hàng ngày nhiều hơn bạn tưởng. Nếu phát hiện bản thân có những dấu hiệu của bệnh OCD, bạn nên tìm đến bác sĩ tâm lý để tìm cách điều trị hiệu quả nhé! Đăng nhập
kẻ mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ